Chuyện lạ/Strange things
Published:
Nơi tôi kể những câu chuyện kỳ lạ xảy ra với tôi. Lạ thật! This is where I tell strange things happened to me. Very strange!
2024
Nghĩ nghiêm túc lúc đang gấp rút viết báo nghiên cứu
Vâng, tôi lại nghĩ đến một người. Tôi ko áp dụng nguyên tắc 5 ngày nữa. Tôi có đủ bằng chứng để chứng minh rằng người đó là một người phù hợp (bằng hoặc) hơn những người tôi đã gặp. Đương nhiên ko có gì làm hoàn hảo. Tôi cũng ko kỳ vọng gì. Tôi đang quan sát và trải nghiệm. Người đó thẳng thắn nói rằng tôi nằm trong danh sách những người mà người đó ko quan tâm lắm. Tôi suy nghĩ. À, hóa ra người đó đang cần sự quan tâm từ tôi!
CMHK
I can’t believe that such a big telecom company like CMHK can have such a poor documentation of their service! I can’t find the per minute fee for local voice call after 15 mins of searching. WTF! Btw, the charge isn’t high, so I don’t care anymore!
2023
My fortune number
Baker’s dozen!
Google search
Pretty surprised that Google doesn’t return any result for the search “why do men have longer backs than women”, but ChatGPT can give an answer! I am pretty curious about that. I am doubt if at ancient time, men needed to carry stuffs (so they evolved to have larger back and shorter legs). Or, due to s*xual pose :))
Chuyện ăn thịt chó
Tôi có thấy VTV đưa tin một số đất nước đã ra luật cấm buôn bán chó mèo. Tranh cãi nổ ra, và điều quan trọng là vấn đề “đạo đức” được đem ra để tranh luận, rằng “ăn thịt chó là thiếu văn hóa”. Thú thực thì cái văn hóa ấy là ăn hóa phương Tây thôi. Giờ họ đang có ảnh hưởng lớn trên thế giới, nên những quốc gia muốn hợp tác làm ăn với họ thì cũng phải tự điều chỉnh văn hóa cho “văn minh” giống phương Tây. Chứ cái chuyện ko ăn thịt chó vì chó là bạn của con người nghe điêu lắm, mỗi nơi có một quan niệm về những con vật khác nhau mà.
Tôi nghĩ rằng việc ăn trứng gà, ăn thịt lợn thì cũng mang nghiệp y như ăn thịt chó thôi. Nếu bạn là một con gà, đẻ trứng ra rồi con người lấy “con” của bạn để ăn, thì bạn cũng đau khổ lắm đúng ko? Rồi giết lợn cũng thế, sát sinh y chang như giết chó mèo. Còn khía cạnh bạn bè ấy hả, hmm, nếu mai sau tộc người nào đó coi lợn là thần thánh và họ bá chủ thế giới, thì lúc đó thời thế, chuẩn mực đạo đức sẽ thay đổi thôi. Đó, ý tôi là thích cấm thì cứ cấm, chứ đừng lôi chuyện đạo đức vào đây. Nghe giả trân.
Tôi lại bị hoàn cảnh đưa đẩy đến mức hào hứng ngoài kiểm soát
Thật là khó chịu. Tôi biết với cảm xúc hiện tại thì tôi sẽ ko thế ngủ được và ko thế đọc báo nghiên cứu được (hoặc tôi nghĩ như vậy). Tự nhiên tôi nhận được một thông tin rất hay ho, khiến thôi cười nhưng một thằng điên suốt 10 phút. Nội dung câu chuyện thì thật khó để chia sẻ ở đây, nên tôi sẽ không làm vậy. Và 1 tiếng sau đó thì tôi vẫn còn rất nhiều cảm giác hào hứng, da gà nổi lên đều đều, đến nỗi tôi phải dùng phương pháp ghi chép này để ổn định lại. Haiz, để xem nó hiệu quả đến đâu @@
Chiếc áo thân quen
Hôm nay tôi lên thu quần áo và nhận ra chiếc áo cộc thân thuộc đã gắn bó với tôi trong một khoảng thời gian dài trước đây. Lúc tôi bỏ chiếc áo đó để làm rẻ lau, nó đã cũ và có nhiều chấm .. mốc. Hôm nay nhìn lại chiếc áo đó, tôi ngạc nhiên vì .. trông nó còn ổn hơn cả lúc tôi vừa bỏ. Ảo thật @@
Nghĩ lung tung lúc đang gấp rút viết báo nghiên cứu
Thật là buồn cười khi trong lúc nước sôi lửa bỏng để viết phần introduction cho bài báo của tôi, tôi lại lỡ sa vào một ánh mắt. Và cứ như theo lập trình, não tôi lại có hứng thú tơ tưởng đến chuyện đi chơi, thân mật, … Chết thật. Phải đến lúc tôi tưởng tượng đến đoạn tôi kết hôn với người đó, thì tôi mới phì cười vì trí tưởng tượng của tôi đã đi quá xa. Nói chung là vừa viết báo vừa nghĩ đến chuyện tình cảm quả là một trải nghiệm khá ảo lòi. May là tôi có bí kíp, tạm gọi là nguyên tắc 5 ngày. Nếu ngày 1 bạn nhỡ crush ai đó, những ngày sau bạn nhỡ thầm thương trộm nhớ ai đó nhưng ko muốn nó thành sự thật (a.k.a nghe theo lý trí) thì cứ mặc kệ não thích nghĩ gì thì nghĩ. Đến ngày thứ 5 thì bạn sẽ tự nhiên ko còn cảm xúc gì đâu, yên tâm.
Tại sao tôi lại nhiều cảm xúc (emotional) thế này!
Đấy là hôm qua rồi. Sau khi tôi viết xong blog WSDM23, tôi đã ko còn tí cảm xúc nào! Có lẽ tôi ko nên thường xuyên viết blog dài như vậy nữa :/ Nhưng thôi, tiện viết blog thì viết cho xong vậy :(
Sáng sớm ngủ dậy, trời hơi se lạnh, tôi bật highlight trận chung kết đôi nam All England lên để xem. Trận đấu hay, hấp dẫn, và kết bởi một hành động rất đẹp đến từ đại ca Ashan. Ổng bị chấn thương, nhưng vẫn cố gắng thi đấu nốt điểm cuối để những người em được trải nghiệm cảm giác ghi được Championship point ở All England nó như thế nào. What a sportmanship!
Đến khi ngồi học, tôi bấm vào bài hát (được Youtube recommend cho tôi 2 tháng nay, nhưng giờ tôi mới click vào) “Tìm Em Câu Ví Sông Lam”, bản MV của Vũ Thắng Lợi. Ôi sao mà xúc động vậy. Nước mắt tôi tự động trào ra, như thế tôi là nhân vật chính trong câu chuyện vậy. Nghe lại vài lần, tôi vẫn có cảm xúc ấy. Xem MV còn thấy buồn hơn, vì được thấy motif chuyện tình cảm thời chiến: Hai người có tình cảm nhưng người con trai ko dám thổ lộ, hứa hẹn gì, bởi vì đâu có biết được sau này ra trận mình còn quay về hay ko. Nghĩ như vậy thôi, tôi lại càng xúc động, hic! Không hiểu tại sao.
Đến gần trưa thì zoom với supervisor. Lần gần nhất mình có meeting riêng với thầy là tháng trước. Giai đoạn đó mình phải vất vả bảo vệ quan điểm đối với 1 đề tài nghiên cứu trước những câu hỏi của thầy. Lần này, sau 1 tháng mình lăn lộn với project đó, thấy được sự khó khăn khi thực hiện nó, mình chủ động nói với thầy là sẽ ko ưu tiên ý tưởng nghiên cứu này nữa, thay vào đó là tập trung cho 2 projects khác vì dataset cho chúng đã được bọn mình dán nhãn xong. Cơ mà, thầy lại động viên mình có thể tiếp tục nghiên cứu này, trong lúc đang chạy thí nghiệm cho 2 projects kia. Thầy trải lòng về việc nhiều dataset đúng là rất tệ, rất nông, ko có lý thuyết nào chống lưng cho nó cả. Nhiều nhóm nghiên cứu tạo ra nhiều datasets như vậy chỉ là để lấy tiền từ DARPA thôi. Và rằng là nhà nghiên cứu, chúng ta nên làm những điều đúng đắn, chứ ko được lấp liếm cho qua những vấn đề. Tôi thừa biết trước đây thầy đặt nhiều câu hỏi cho tôi vì muốn tôi thực sự nghĩ sâu về ý tưởng này, chứ ko hề có ý ngăn cản. Nhưng khi nghe những lời nói của thầy, rồi một vài ý tưởng thầy chia sẻ, tôi lại .. ‘xúc động’ :)) Thầy tôi chắc chắn là một trong những supervisor tốt nhất trên thế giới, tôi có thể khẳng định như vậy!
Thực ra, chiều qua tôi cảm thấy hơi mệt, chắc là do buổi sáng tôi ‘xúc động’ nhiều quá. Sống tình cảm quá cũng khổ :)) Cứ lạnh lùng boy một xíu có khi lại cân bằng cuộc sống tốt hơn.
‘I really want to have a date’
Câu này là do Jackson Wang nói nhé, ko phải tôi :)) Bằng một cách thần kỳ nào đó, tôi nghe các bài hát của ổng rồi xem được đoạn short này của ổng trên Youtube.
Tôi cũng chẳng biết mình có thực sự cần tình yêu vào lúc này ko. Tháng trước, tôi suy nghĩ về chuyện này nhiều, rằng tôi cần try hard để nộp PhD Mỹ, chứ ko được dành thời gian cho việc yêu đương lúc này. Nhưng càng ngăn cấm thì càng nghĩ đến nhiều, tôi điên đầu về chuyện cấm bản thân ko được có tình cảm với bất cứ ai. Đến cuối tháng thì tôi đành buông xuôi, ko cấm nữa. Kệ, não tôi thích gì mặc xác nó!
Đương nhiên khi ko bị cấm nữa, (cơ thể) tôi có dần dần thích một bạn. Tôi cũng kệ nó thôi, nó thích nói chuyện gì với bạn ấy cũng được. Thích tán gái cũng được, cơ mà làm bài bản vào! Tôi ko áp lực về chuyện có nên cơm nên cháo gì với bạn ấy hay ko, kệ mà. Một tuần sau, (cơ thể) tôi hỏi bạn ấy đã có ny chưa. Tôi cũng đoán được trước câu trả lời, và ko có gì ngạc nhiên khi bạn bảo có rồi. Thú thực, tôi mừng thầm khi biết bạn ấy đã có ny, vì như vậy tôi sẽ ko bị rơi vào trường hợp ‘đâm lao thì phải theo lao’. Đấy, cứ thỏa mái với bản thân mình, có phải đỡ khổ ko. Đằng nào thì xung quanh mình cũng có ai là chưa có ny đâu mà lo yêu đương tốn thời gian!
Thế 1 buổi hẹn hò thì sao nhỉ? Hmm, tùy. Mình có thời gian hoặc có hứng và tìm được người cũng có mong muốn ấy thì có thể thử. Tôi kệ mà! Nhưng thú thực, gần đây, tôi ko có suy nghĩ gì về chuyện yêu đương nữa. Tôi cũng ko biết đồ thị về nhu cầu tình cảm của tôi nó sẽ thế nào trong tương lai. Thế nên nếu (một cách thần kỳ nào đó) có ai rủ tôi đi hẹn hò, thì tôi cũng chẳng biết trả lời thế nào. I don’t know if ‘I really want to have a date’ :/
Lạt mềm ‘kệ’ buộc chặt ‘ham muốn’ ư?
Đổ vỡ .. có khi lại hay
Tôi ko có ý nói về xu hướng ly hôn trong bình yên đâu. Câu chuyện của tôi thế này cơ: chiếc điện thoại yêu dấu của tôi từ đầu năm ngoái đã hỏng loa ngoài (theo một cách thần kỳ). Trước thời điểm đó, chiếc loa vẫn hoạt động bình thường, chẳng có dấu hiệu hỏng hóc gì cả. Tôi nghi rằng không khí ẩm mốc quá, nên nó đã làm hỏng bảng mạch của điện thoại, khiến cho loa ko hoạt động được nữa.
Đoán già đoán non thế thôi nhưng cũng chẳng để làm gì, tôi cũng chẳng biết cách sửa. Đành phải dùng loa bluetooth để phát âm thanh từ điện thoại vậy. Đến tuần trước (tôi đã về nhà), mẹ tôi lau dọn tủ và nhỡ tay làm rơi điện thoại của tôi. Chiếc điện thoại này rất bền (trộm vía), rơi nhiều lần mà chằng hề hắn gì lắm, lần này cũng vậy nên tôi ko quan tâm. Vài hôm sau, khi tôi kết nối loa bluetooth để phát nhạc, tôi nghe thấy nguồn âm thanh là lạ. Loa bluetooth trầm cơ mà, sao lại treb thế này nhỉ? Mà âm lượng cũng có vẻ bé, thế thì ko phải loa bluetooth rồi. Thế thì, … nó là loa điện thoại, giời ơi! À, hóa ra máy móc đôi khi thích bạo lực để được sửa.
2022
Tự do và khuôn khổ
Hôm qua, mentor của tôi có hỏi tôi rằng, liệu chính phủ Tàu có đang tham vọng quá ko, có còn là chủ nghĩa xã hội nữa ko, khi mà càng ngày càng tăng sức ép lên người dân của chính mình rằng phải đi theo lý tưởng của chính phủ. Ông ấy nói thêm rằng, rất nhiều người trong giới trẻ Tàu hiện nay ko muốn chịu sự quân phiệt của chính phủ nên đã cố gắng để đi đến khu vực khác du học, trong đó có HK. Tôi đáp rằng, sự nghiêm khắc của chính phủ có thể chỉ như của cha mẹ đối với con cái. Nghiêm khắc quá mức thì ắp sẽ dẫn đến sự phản kháng thôi.
Ngẫm lại thì thấy có nhiều người đã từng học ở Tsinghua lại sang HK để học tiếp PhD, trong khi Tsinghua rank cao hơn và tốt hơn (theo đánh giá của chính các bạn người Tàu) các trường ở HK. Thì ra họ muốn tìm một mảnh đất tự do hơn. Liệu chăng mâu thuẫn nội bộ giữa người dân và chính phủ sẽ khiến Tàu ngã ngựa ở ngưỡng của thiên đường, ko thể bá chủ thế giới được?
Gym
I thought that if I am diligent (as I was) to maintain my home-workout schedule, my muscle would grow and I would become musculine. But it seems not to be the case.
My body is optimized to help me workout more easily, by not to grow my muscle as expected, but to make me slimmer @@. Cannot believe this optimization! In fact, it elicits the problem in AI - pretrained tasks does not lead to the optimization that we want, but to others!
Ngáo mua sắm
Thứ X tuần vừa rồi là buổi meeting đầu tiên với mentor, tính từ lúc chuyển vào ktx. Do bàn học trong phòng khá nhỏ, nên tôi phải để kê một vài thùng cotton bên cạnh rồi đặt laptop ở đó, kết nối với màn hình đặt trên bàn học. Nói cách khác, camera của laptop sẽ chiếu chéo mặt tôi, thay vì chiếu thẳng mặt. Do đó, hình của tôi trong Zoom meeting với mentor trông ko quen mắt :), và tôi chợt hứng lên, muốn mua một USB Camera (webcam) để đặt lên màn hình - chiếu thẳng vào mặt tôi. Tôi ngờ ngợ việc mình cũng có thể dùng điện thoại như webcam, như đó là kết nối qua wifi, mà tôi cũng ko có giá để đt trên màn hình. Thế nên, tôi vẫn quyết định mua webcam.
Tôi dành gần 1 tiếng để tìm, liên hệ người bán hàng trên một trang mua bán đồ cũ. Hẹn rằng chiều hôm sau - đúng lúc bão chuẩn bị vào HK - sẽ gặp để lấy, tôi ko mảy may gì nhiều lắm. Chiều hôm sau, khi ra chỗ hẹn để lấy hàng, trời ơi một hàng người siêu dài cũng đang chờ xe bus! Mãi mới ra bến MTR, chờ ở đó nửa tiếng mà ông kia vẫn chưa đến. Và bất ngờ chưa, ổng nhầm bến MTR!!!!! Đ*o hiểu! Bực mình, tôi về luôn.
Về đến nhà, tôi tự dưng muốn thử cách dùng đt như USB webcam. Tìm chỉ dẫn một lúc là xong @@, và cũng chỉ mấy vài phút để tôi thiết kế giá kê đt ở dưới màn hình. Rứa là tôi có cái mình muốn. Tôi tự hỏi tại sao chiều qua mình lại không thử cách này trước khi tìm mua trên mạng. Tự dưng tôi phung phí 3 tiếng đồng hồ. Haizzz
Quảng cáo
Ủa kỳ zậy! Quảng cáo Paradon ở HK bày ra bối cảnh bạn phải ở trong phòng làm việc và trên xe bus được bật điều hòa rất lạnh, rồi bạn bị đau đầu và cần thuốc. Như kiểu đánh người ta rồi quảng cáo cách chữa vậy! Thà là dân HK tăng nhiệt độ (~ giảm công suất) của điều hòa đi một xíu, thế là xong, khỏi cần thuốc thang gì cả!
Đạm whey
Mới thó được ít bột đạm whey của anh giai cùng nhà trọ, tôi hí hửng uống đều đặn để bổ sung đạm cho cơ bắp phát triển. Trông có vẻ giống sửa bột nhỉ, pha bằng nước ở nhiệt độ bình thường cũng được nè, nhưng hay bị vón cục quá. Pha bằng nước ấm thì có nhanh hòa tan không nhỉ? Thử coi.
Vch, tôi thấy điều gì đó không ổn và bắt đầu nhớ lại kiến thức sinh học hay hóa học hồi cấp ba: protein sẽ “kết tủa” ở nhiệt độ thấp hoặc nhiệt độ cao. Thôi xong rồi, protein trong sữa bắt đầu kết tủa thành từng mảng, trông như óc đậu vậy, nhưng khó ăn hơn nhiều @@ Đành phải đổ bỏ thôi.
Màn hình máy tính
Ông trời ạ, ông đùa tôi đúng không? Tôi mua màn hình của người quen, giao ước với họ rằng trong vòng một tháng nếu không có vấn đề gì với màn hình thì sau đó người kia sẽ không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì nữa, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Tôi đã rất tự tin về chất lượng của nó, nhưng rồi …
Đúng sau một tháng, khi mà người kia vừa hết trách nhiệm, thì màn hình xuất hiện một đường kẻ dọc màn hình! Gì zậy trời! Ông định đẩy tôi vào tình huống khó xử đúng không? Đểu thực sự. Nhưng thôi, tôi biết trò của ông rồi, mà thực ra tôi cũng kệ, tập trung vào công việc đã. Ờ, rồi 30 phút sau thì vạch kẻ biến mất, đúng là trò đùa của số phận mà!
Nhưng ông đâu có tha cho tôi, cuối tuần trước ông lại cho màn hình nháy tiếp. Tôi vẫn kệ thôi, tôi chỉ bực khi lỗi là của mình, còn khi nó là lỗi của người/thứ khác thì tôi sẽ xử lý đúng theo quy định - nếu nó còn thế này thì tôi sẽ gọi bảo hành. Tối thứ sáu tuần trước, khi ngồi nói chuyện với người thân, tôi có giãi bày về chuyện này. Tôi tự hào lắm khi mình ko bị ảnh hưởng bởi chuyện này, với luận điểm đã kể trên. Và … tối hôm đó, màn hình có thêm một vạch nữa! Tốt thôi, gọi bảo hành ngay đi!
Sự việc này làm tôi hồi tưởng về câu chuyện về chiếc điện thoại cách đây 6 năm. Tôi được mua điện thoại mới, nhưng nó bị lỗi phần mềm. Tôi ngoan cố không chịu đổi máy (trời ạ), và bố mẹ tôi thực sự rất mệt mỏi trong việc thuyết phục tôi đi đổi. Máy móc hỏng là chuyện bình thường, ấy thế mà lúc đó tôi thật cố chấp, tin tưởng rằng nó sẽ hết lỗi nếu tôi chịu đựng thêm một thời gian nữa (May mà cuối cùng tôi đã chịu đi đổi lấy chiếc khác, và chiếc đó vẫn cùng tôi song hành đến tận bây giờ). Quay về hiện tại, tôi mừng vì mình ko còn cố chấp như vậy nữa. Tôi đã chấp nhận rằng có nhũng thứ ngoài tầm kiểm soát của mình, nói rộng hơn, chấp nhận rằng xã hội này sẽ còn nhiều vấn đề mà tôi ko thể giúp/tự giải quyết được, chấp nhận rằng có những mối quan hệ mình ko thể giữ được dù là cố gắng đến đâu, và chấp nhận rằng mình còn nhiều thiếu xót. Vì vậy, tôi vẫn sẽ cố gắng, nhưng tôi ko lo lắng nữa.
Giấc mơ oái oăm
Lâu lâu không về nhà, nên lúc chia tay mọi người để ra sân bay thì bịn rịn lắm. Rồi lên xe ra sân bay, lúc đến thì mới phảt hiện ra: CHƯA MUA VÉ MÁY BAY …
Giật mình tỉnh giấc, tôi xoắn não vì giấc mơ oái oăm. Đây là lần thứ 3 trong năm nay tôi mơ kiểu đấy rồi. Khó chịuuu!
Leave a Comment