Infographics Du hí Hồng Kông: Lion Rock
Published:
Đường vào tim em ôi băng giá. Đường lên đỉnh Lion Rock tuần trước cũng vậy @@
Rất dài và rất xa là những ngày thương nhớ. Đường leo núi Lion Rock cũng thế :/
Hơn một tuần trước ngày đi chơi thì kèo được lập (hình như thế, tôi nhớ rõ nữa :v). Lúc đó mặt trời chân lý còn chói qua tim, giữa mùa đông mà nóng như mùa hè, và tôi thì chết trong lòng 1 ít vì những tác động của sự nóng lên toàn cầu. Cơ mà gần đến ngày leo núi thì tôi thấy dự báo thời tiết báo rằng cuối tuần sẽ có không khí lạnh về. Tôi cười khẩy dự báo thời tiết, còn thời tiết thì dội một gáo nước lạnh vào tôi ngay trước hôm đi leo núi. Tôi tỉnh ngộ và mặc thật ấm để xuất trận :))
Đây là kèo giải khuây cho các ae trong hội sv, vì ai nấy cũng vừa trải qua thời gian ôn thi vất vả. Chúng tôi xuất phát từ Wong Tai Sin, đi bộ với tốc độ 20km trên … ngày. Đã rét lại còn phải đi lên dốc, nên ae tôi bình thường đã yếu nay còn đuối. Sau một tiếng đồng hồ vừa đi vừa nói chuyện đủ thứ trên đời, chúng tôi lên đến chạm dừng chân. Ngồi nghỉ ngơi ăn Tào Phớ và tận hưởng tiết trời mùa đông đúng nghĩa.
Lúc chuẩn bị tiếp tục thì bọn tôi phát hiện ra, hình như đây ko phải là đường đến Lion Rock. Sao mà xa thế được @@ Hỏi dò nhiều người thì mới biết, ko phải nhầm đường, mà là nhầm núi chúng tôi đi một đường xa hơn. Nó kiểu 3 đỉnh của 1 tam giác, thay vì đi trên 1 cạnh thì chúng tôi đi qua hai cạnh còn lại :)) Dù sao thì cũng cất công đi leo núi rồi, chúng tôi quyết tâm đến tận đỉnh Lion Rock xem có gì hay ho.
Đường lên núi có thật nhiều cảnh đẹp. Chúng tôi dừng lại chụp ảnh liên tục. Ae ai nấy cũng có một rổ ảnh (và meme) để về thay avatar :)). Cơ mà vì sa đà chụp ảnh quá nên khi lên đến ngã rẽ cuối cùng để lên Lion Rock thì trời đã tối. Chúng tôi phải đấu tranh tư tưởng, bàn luận kỹ càng trước khi quyết định là vẫn lên đến tận đỉnh núi. Biển chỉ dẫn ghi cần 15 phút để leo tới nơi, nhưng chắc chúng tôi cần nhiều hơn thế :)) Lên đến nơi thì ai cũng hóa thành Ninja Lead ngay, vì trời rét buốt kinh khủng. Tôi quên luôn hai ngày trước đó trời còn đang nóng đến mức nào luôn rồi! Rét là vậy nhưng vì .. cảnh đẹp, ae tôi lại đứng đó gần nửa tiếng để chụp ảnh. Nói chung là cũng ngầu :))
Cơ mà ngầu nhất, dữ dội nhất phải là lúc đi xuống. Một thanh niên tên ** giấu tên trong lúc bối rối vì lỡ đặt cược cho MU đã gọi điện cho 999 nhờ cứu hộ. Thế là họ tư vấn nhiệt tình, đi đến ngã rẽ cuộc đời nào chúng tôi cũng hỏi và họ cũng trả lời ngay.
Họ còn cắt cử 4 nhân viên cao to đẹp trai leo lên để đón bọn tôi, vì sợ có vấn đề gì đó xảy ra. Lúc đến chỗ tảng đá mà bọn tôi chụp ảnh lúc vừa leo núi, thì họ cũng đến đó. Thở hổn hển. Khổ thân các anh zai, bọn tôi thì may mắn ko gặp vấn đề gì nên vẫn vui tươi như thường.
Xong rồi, đến chân núi, tôi phát hiện ra có hẳn một xe cứu hộ dừng ở đó. Đội đó có tầm 8 người, bằng hội leo núi của bọn tôi luôn :)) Họ hỏi thăm bọn tôi, nói chung là làm việc có trách nhiệm (ae ở HK ghi nhớ số 999 nhé, lúc nào gặp khó thì hãy gọi ngay :v). Họ cũng ko quên chọc quê bọn tôi bằng tiếng Quảng (hai bạn trong đoàn leo núi nghe được tiếng Quảng nên hiểu được). Cay nhưng thôi :))
Sau đó bọn tôi được hai xe cứu thương đưa xuống núi. Tôi nghe phong phanh họ bảo là bọn tôi sẽ được đến đồn công an để khai báo, anh ** định bảo họ dừng ở quán ăn luôn, cơ mà cuối cùng họ chỉ dừng ở đoạn dốc gần Wong Tai Sin MTR và cho bọn tôi khai báo ở đó. Nguyên một đoàn xe cứu hộ, tổng cộng 4-5 xe, ~ 20 người phụ vụ chúng tôi :)) Quả là một trải nghiệm đáng nhớ! Đáng nhẽ được vào đồn công an thì còn hay nữa!
Bài viết này có thể sẽ được phóng tác thành một xuất diễn hài độc thoại (như câu chuyện về chuyến đi Đà Lạt của Phương Nam - Sài Gòn Tếu)
Leave a Comment