Nhật ký cách ly

58 minute read

Published:

Nhật ký cách ly của Quyết

Note này ghi lại quá trình từ lúc mình chuẩn bị sang HK cho đến khi mình về đến trường HKUST

Trước khi sang HK

Mình biết là nếu chuẩn bị sớm thì đến lúc sắp bay vẫn phải kiểm tra lại, rất tốn thời gian, nên mình đã quyết định để gần đến lúc bay (sáng thứ 3 bay thì chiều thứ 7 mới thực sự xếp đồ). Mọi thứ cứ đều đều, chuẩn bị hết quần áo đồ đạc đồ ăn thì đến giấy tờ. Chính phủ HK có yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với quá trình nhập cảnh, nên chuẩn bị giấy tờ hơi loạn tí. May là có các bạn đã sang HK trước mình, các bạn đã chỉ dẫn rất nhiệt tình nên mình đã chuẩn bị đầy đủ. Xếp đồ vào vali là công việc vất nhất =)) Đau lưng, đau mông vì phải đứng xếp đồ, rồi lại cho lên cân, rồi lại cho xuống để căn chỉnh đồ. Bù lại, chiến tích đáng kể mà mình đạt được đó là ban đầu vali chỉ 16kg, nhưng cuối cùng mình đã nhét được 22kg (giới hạn là 23kg) =))

Mọi thứ xong xuôi, mình còn 1 chút thời gian ở VN. Nghĩ xem mình nên làm gì vào lúc ấy cũng khá tốn não. Ngồi nghĩ về chuyện mình sắp phải xa nhà không phải là việc đúng đắn, vì mình sẽ bị xúc động quá mức. Do đó, tui đã ngồi học Machine Learning với Graph CS224w của Stanford. Quyết định sáng suốt này đã giúp mình có nền móng căn cho lĩnh vực này. Đương nhiên là mới xem lecture video thôi, bao giờ phải ngồi code thì mới gọi là hiểu tường tận. Trong tương lai, chủ đề này chắc sẽ nhận được nhiều sự chú ý hơn.

Gần đến ngày bay thì tâm lý của mình cũng khó kiếm soát hơn. Mặc dù ý thức được việc mình đang nghĩ quá nhiều về việc xa nhà, nhưng ko thể làm gì hơn, ko thể lái suy nghĩ của mình đi đâu được nữa. Chắc có lẽ đó là thực tại rồi, ko phải lo xa hay suy nghĩ về quá khứ nữa. Mình hãy cứ chiêm nghiệm cảm xúc đó đi, vì vài hôm nữa cảm xúc này sẽ biến mất thôi.

Nhận được kết quả xét nghiệm vào chiều 10/1, mình hoàn thành tất cả các giấy tờ để bay. Mình ngồi im lặng giữa phòng học, đột nhiên nghe được tiếng cô Phượng dạy hát. Nghe vui thật. Hồi bé mình đâu có thích hát, giờ lớn lên thì đâu có ngại kèo nào! Rồi sao nhỉ, à vào bà nội chơi. May thay mình đã thực hiện được lời hứa với bà rằng, trước khi đi học cháu sẽ vào chơi với bà. Nghĩ lại câu chuyện của anh Hiếu và ông nội mình, rằng đối với người già thì lời hứa phải được thực hiện ngay, mình thấy rất hài lòng với việc mình đã làm.

Đêm trước khi đi, mình phải chuẩn bị thêm một số thủ tục khai báo ý tế nữa. Đặt lưng xuống giường, mình khóc, khóc to lắm. Rồi mình nhớ đến Đường xưa mây trắng, nhớ đến sự thật rằng mẹ mình, chiếc giường mình đang nằm, chiếc chăn mình đang đắp thực ra đều có những phần chung với những người và sự vật mà mình sắp gặp gỡ. “Chẳng phải các nguyên tử từ cơ thể của mẹ từ xưa đến nay - chính là một phần của mẹ - đã theo các cách khác nhau để trở thành một phần của tất cả sự vật trên thế giới. Vậy thì những gì mình sắp đối mặt đâu có khác gì, đúng không”. Nghĩ đến đây, mình thấy nhẹ nhàng hơn. Cơ mà vẫn ko ngủ được :)

Ngày 1 (Jan 11, 2022): Vượt vũ môn

Sau vài ngày lo lắng mất ngủ, cuối cùng mình cũng đến sân bay. Cảm giác lo lắng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một chút háo hức và một chút bình thản (vì nhiều người cũng như mình mà, sợ gì)

9 rưỡi thì chuyến bay từ HAN vào SGN cất cánh. Ngồi cạnh mình là một ông bạn rất extrovert, ông ấy có thể nói chuyện với bất cứ ai =)) Ông ấy nói nhiều thứ chuyện với mình, cũng vui đấy, nhưng mình thích im lặng hơn. Chợt nhớ đến trích đoạn tự sự trong chuyện “Hóa Thân” mà mình vừa đọc chiều hôm trước: “.. tại sao phải cố gắng tỏ ra thân thiện và làm quen với những gã mà mình sẽ chỉ gặp 1 lần trong đời ..”. Ừm, chắc mình cũng đang ở trong hoàn cảnh giống nhân vật chính. Nhưng dù sao cũng cảm ơn ông bạn, ông đã làm chuyến bay của tôi vui vẻ hơn. Sau 2 tiếng, mình đã lấy đồ xong xuôi, ngồi chờ đứa đi cùng ở sân bay nội địa.

Đứa bạn đến, bọn mình nghỉ chút xíu, điền thêm một số tài liệu để tiện cho việc nhập cảnh. Ngồi một lúc rồi sang sân bay quốc tế. Lol, sân bay nội địa tấp nập bao nhiêu thì sân bay quốc tế vắng bấy nhiêu, vắng như chùa bà đanh. Công nhận là view ở TIA đẹp phết, đẹp như cách Cathay Pacific phụ vụ khách hàng.

Lên máy bay đúng giờ, chờ một chút do có ai đó có vấn đề về visa nên lên muộn, rồi cất cánh giữa trời đêm. Sài Gòn qua khung cửa máy bay trông thật huyền ảo, hình như cũng giống Hà Nội vào ngày mình bay đi thi IMO. Ngồi một lúc thì được ăn. LOL, đồ ăn ngon vch, nào là bánh mỳ (ko biết tên chính xác của nó là gì), kem xịn, hoa quả. Chất lượng xịn xò, mà giá vé thì .. rẻ. Tổ lái một hồi thì mình xuống sân bay, đúng giờ dự kiến.

Tiếp theo là thủ tục test covid. Có người hướng dẫn từ A đến Z luôn. Cả cái sân bay to đoành cách mạng giờ đây được dùng để làm khu test nhanh. Đi mỏi hết chân, đau m*ng vch. Chờ test covid cũng lâu nữa, may mà có đồ ăn do sân bay cung cấp (toàn hàng xịn :) ), chứ ko thì cũng hơi đói kém đấy. Đứng tán phét hơn 1 tiếng mới có kết quả, nhìn nhân viên trả kết quả đi chậm dãi bình tĩnh thế kia thì biết negative rồi, chứ ko thì đã có một đội bế mình đi cách ly ngay :v

Sau khi “Nào mình cùng lên xe buýt, nào mình cùng đi chơi nhé” quanh sân bay, cuối cùng cũng được nhập cảnh. Lúc chờ nhập cảnh, mình thấy một bạn nữ cầm hộ chiếu VN (lúc trước cứ tưởng bạn này người HK), liền hớn hở hỏi bạn xem có phải bạn học trường mình ko? À, thì ra bạn học HKU, nơi chị 13 Alicia chấn thủ. Mãi mới tìm ra info của bạn này, N.H.M, trước học CNN Hà Nội, nay học ở HKU. Mà bạn cũng mạnh mẽ thật, một thân một mình sang HK với 2 cái vali to đoành. Thiết nghĩ mình đôi khi còn yếu đuối, phải học tập mọi người, thật mạnh mẽ, cần phải phấn đấu hơn. Đương nhiên là phấn đấu thì phấn đấu, nhưng đừng cục xúc nghen!

Rồi, 1 tiếng sau mới về đến phòng cách ly. Trước đó là sự trải nghiệm một thứ cũ: các bác tài xế HK tổ lái phê dã man. Toàn phóng 90km/h, tiếng động cơ nghe sướng tai! Lên phòng cách ly, mình chỉ chờ có thế, cởi đồ và đi ngủ. Kiệt sức rồi.

Ngày 2 (Jan, 2022): Hồi sức cấp cứu

Sáng dậy chưa thấy gì cả, cũng hơi mừng vì mình ko còn đau m*ng như hôm qua nữa. Cơ mà, nó chuyển sang đau dọc chân, vì hôm qua đi lại nhiều, mà giày lại cứng, chưa kể đến chuyện nó có thể bị lệch. Nói chung là đau auuuuuuuuu. Chợt nhận ra việc này có thể cũng là hệ quả của việc mình đã không thể dục thường xuyên trong 2 tháng qua, đặc biệt là về phần chân. Thế nên cơ thể mới yếu đuối như thế. Mình sẽ rút kinh nghiệm, chăm sóc bản thân tốt hơn. Nhớ rằng mình đã ko còn ở trong vòng tay bao bọc của mẹ như ở nhà nữa rồi, phải tự thân vận động thôi.

Về đồ ăn mà khách sạn cung cấp, trời ơi, nó ngon lành phết đấy chứ, đa dạng và đủ chất dinh dưỡng. Để xem những hôm sau mình được ăn món gì, có đa dạng nữa không?

Về cuộc sống cách ly ấy hả, mặc dù t quen với chuyện hạn chế đi lại, chỉ ru rú học ở nhà, t vẫn chưa tưởng tượng được chuyện làm sao t có thể sống xót 21 ngày ở một khu vực chỉ 15m2. Hừm, chợt nghĩ đến thú nuôi trong vườn, trong rạp xiếc, sống kiểu đó chắc chết mất! Nhưng thôi chịu khó, vả lại tìm cái gì đó mà học, đỡ phải nghĩ ngợi nhiều. À, đứa cùng phòng cách ly thích nghe nhạc giao hưởng instrumental. Nó còn đem một bộ violin đi để tập nè!! Dự là có nhiều thứ thú vị để khám phá trong 21 ngày này :)

Từ lúc sang đến giờ, nhiều người hỏi thăm quá. Cũng lâu rồi mình chưa nói chuyện với các bạn, nên nhân dịp này cũng tranh thủ nói chuyện xíu. Cơ mà mệt quá, vì mấy hôm nay ko nghỉ ngơi đủ, nên dành phải tạm biệt các bạn sớm. Đi ngủ thôiiii

Ngày 3 (Jan 13, 2022): Hồi sức cấp cứu (phần 2)

Sáng ngủ dậy, chân trái của mình vẫn đau nhức, thậm chí là đau hơn hôm qua, hình như bị căng dây thần kinh. Đúng như cụ Nam Cao nói, người đau chân thì đâu có nghĩ được gì khác ngoài cái chân đau của mình. Cả ngày mình phải vật lộn với cái chân “phề tán”, đứng lên ngồi xuống, ngọ ngoạy, nghiêng người hết bên này đến bên nọ. Chưa bao giờ là yên ổn!

Bù lại, bữa sáng rất chi là ngon, và mình còn được nghe đứa cách ly cùng phòng kéo violin. Nghe huyền ảo đấy. Lần đầu tiên mình được sờ vào một cây đàn violin, biết được sự “thượng đẳng” của các cây violin: rằng violin có thể mang đi khắp mọi nơi (ko như piano), được truyền lại cho nhiều thế hệ (giá trị tinh thần ~ giá trị thương mại), và ko có khấc chia cao độ như guitar =)). Và lần đầu tiên mình biết rằng âm thanh phát ra từ violin rất lớn, từ xưa người chơi violin có thể solo ở những Concert Hall rộng mà ko cần sự hỗ trợ gì về phần khuếch đại âm thanh.

Đến trưa thì có một sự vụ buồn cười vch. Tự dưng nhân viên khách sạn gõ cửa, đặt trước phòng mình một gói đồ rất to. Mình cứ tưởng đây là đồ ăn trưa, nên lấy vào luôn. Thấy có một mảnh giấy ghi 107, mình ko suy nghĩ nhiều lắm, cứ mở ra và triển liền. Vl, sao âu mỳ cay thế? Sao tự nhiên lại được bánh mỳ và 1 chai nước cam 2 lít thế này?? Lại còn có một hộp thuốc nữa? Ở mà cho thuốc nhưng ko cho hướng dẫn, thì nào ai dám uống =)) Một loạt các câu hỏi được đặt ra, nhưng cuối cùng thì bánh mỳ và mỳ xào vẫn được quét sạch nhanh chóng. Ăn xong vài phút thì có người gõ cửa. Lol, cái gì đấy? Sao lại 2 khay cơm nữa là sao? Ủa, có nhầm gì không vậy? Tương tự như, đầu nghi vấn nhưng vẫn cố ăn gì tối lại có đồ ăn khác rồi. Đến lúc no nê ko ăn nổi nữa, tự dưng hai đứa mới nghĩ đến một trường hợp: Hay là gói mỳ kia của phòng khác? Ơ nhưng để ở trước cửa phòng mình mà? … Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, t gói hộp thuốc và chai nước cam (đã uống dở) và để ra ghế trước phòng. Rồi 1 lúc sau có điện thoại từ lễ tân. Vl, ship nhầm phòng thật @@ Và là phòng 707!

Phần còn lại của hôm nay ko có gì đặc biệt. Test covid, cố gắng đọc báo nghiên cứu, chat với đệ, bị quá giấc ngủ và phải dậy học với cái chân đau để buồn ngủ trở lại. Nói chung phải lao động mệt nhọc thì mới dễ ngủ!

Ngày 4 (Jan 14, 2022): Từ ảm đạm đến get high

Êm đềm trướng rủ màn che Ngồi lâu mà chán (thì) uống chè ngắm mây

Sáng đang ngồi học thì thấy 1 con đại bàng bay qua, nhưng ko kịp chụp. Thỉnh thoảng mình cũng thấy có một vài chú chim nhỏ màu trắng (thông cảm, ko nhìn rõ đấy là loài chim gì). Ngồi trong môi trường thiếu sáng khiến mình cảm thấy không thoải mái lắm, thi thoảng mình cố gắng đón lấy ánh sáng mặt trời bằng việc áp mặt vào cửa sổ và nhìn ra ngoài. Xe cộ ở dưới đường, văn phòng ở tòa nhà bên cạnh, và cả những phòng cách ly khác nữa. Hmm, bao giờ mình mới được ra ngoài nhỉ? Thực ra là nhanh thôi!

Hôm qua mình tranh thủ viết mail cho một giáo ở trường, nói chung là cũng tốn thời gian nhưng ko phải là việc gì khó. Mình vừa phát hiện ra cô cũng có một form cho perspective students, và có mục literature review =)) Cơ mà phải chọn bài nào mới cơ, mấy bài mình đọc toàn được xuất bản trước 2020, nghe chừng có vẻ cũ rồi. Định đọc báo rồi đấy, nhưng hơi chán nên …

Mình và đứa cùng phòng quyết định chơi game co-op (tức là nhiều người chơi). Cuphead, con game được bọn mình rủ rê chơi chung từ lâu rồi, đến tận những ngày cách ly này mới chính thức chơi. Con game này khó thật. Riêng việc setup hai người chơi đã tốn não lắm rồi. Các màn chơi cũng khó nữa (hoặc bọn mình chơi kém =)), chơi đi chơi lại vẫn không qua màn. Toàn chết ở những đoạn đâu đâu. Cười không nhặt được mồm =))

Chơi xong thì cũng đã hơi muộn, mình ngồi thêm lúc nữa, thấy bản thân không còn tỉnh táo nữa nên đi ngủ luôn. Hóa ra ko cần lao động cũng ngủ ngon, hên xui!

Ngày 5 + 6 (Jan 15+16, 2022): Quỹ đạo mới

Bên cạnh quá trình hồi phục, mình dần bắt nhịp với cuộc sống cách ly. Sáng ra bồn tắm, ngày học căng/Chiều chơi điện tử, tối đắp chăn. Thực ra tình hình học tập có đôi chút tiến triển, mình cảm giác là như vậy. Chắc phải làm bài tập nhiều hơn để nắm vững kiến thức (và đỡ chán), chứ học mỗi lý thuyết thì =(

Hai hôm nay trời cũng nắng siêu to khổng lồ, trời trong xanh chứ không còn xám xịt như mấy hôm đầu tuần. Hôm qua, lúc vô thức nhìn ra cửa sổ, mình nhìn thấy có chú chim non nho nhỏ .. chui vào khe của tấm che của tòa nhà bên cạnh. Nó làm tổ ở đó kìa, hay nhỉ? Từ lúc đến đây mình thi thoảng thấy những chú chim bay nhanh qua cửa sổ. Haiz, bao giờ mới được ra ngoài để bay lượn như những chú chim đấy nhở?

Điều đáng kể nhất trong hai hôm nay là bữa sáng. Trời ơi nó ngon không sao tả nổi. Bánh mỹ kẹp thịt chay và cơm nắm nhân chay, tất cả đều được nêm nếm vừa vị. Các bữa còn lại cũng ngon, cơ mà ko ngon bằng bữa sáng =))

Cuối cùng là sự vụ hồi phục cho cái chân đau. Mình đứng thẳng người được rồi, sau bao hôm đi cong cong. Mình không nghĩ lại mất nhiều thời gian để hồi phục 1 phần như vậy (Hóa ra mình bị đau dây thần kinh tọa, theo bài viết của Vinmec thì có thể sẽ cần tới 1 tháng rưỡi để hồi phục). Mình tập yoga theo lời khuyên của chị Quyền, mặc dù chưa thấy khỏi đau chân nhưng ít nhất nó khiến mình thoải mái hơn. Và nó cũng nhắc mình, việc khó thì phải làm từ từ, không vội được.

Ngày 7-10 (Jan 17-20, 2022): Tiếp tục hồi phục và làm việc

Thời gian trôi qua khá nhanh đấy. Thế là đã xong một nửa chặng đường của việc cách ly. Đương nhiên là khi cuộc sống đã ổn định thì mình cũng chẳng còn nhiều thứ và nhiều cảm hứng để viết nhật ký =)) Nhưng thôi thì, tạm chép lại những thứ có vẻ là nổi bật trong 4 ngày qua để mai sau còn xem lại.

Về vụ đồ ăn, buổi sáng của ngày 7, sau bao hôm ăn sáng chay tịnh ngon nghẻ thì tự nhiên được bữa sáng ăn toàn thịt lol. Cũng đủ chất đấy, nhưng ăn cơm nắm hoặc bánh mỳ thì vẫn ngon hơn. Hình như từ lúc sang HK đến giờ, mình bị thèm cơm thì phải. Cứ bữa nào được ăn cơm thì cảm thấy ngon hơn ăn mỳ. À, trưa nay (ngày 10), mình được đổi món, ko phải ăn trong khay thông thường nữa, mà ăn mỳ xoắn trộn thịt băm cà chua. Ngon đấy! À, mình còn được ăn lại một món đồ chay rất ngon mà mình kết từ bữa tuần trước. Đang định tiên tri rằng đồ ăn sẽ được xoay vòng hàng tuần thì tự nhiên được ăn món mới, chính là bữa mỳ hôm nay nè!!

Chôn chân trong phòng ko được đi đâu, đương nhiên là chán rồi. Thi thoảng mình cũng phải hóng hớt ra ngoài đương hoặc nhìn sang các tòa nhà bên cạnh xem có gì đó hay ho không. Tối hôm trước, mình nhìn thấy một người lặng lẽ dùng bữa tối trên chiếc xe máy của mình. “Anh này làm nghề gì mà phải ăn ở đây nhỉ? Đưa thư hay giao đồ ăn?” (vì dân HK toàn đi bộ hoặc ô tô thôi, xe máy rất hiếm và chỉ dùng trong một số nghề. “Thôi kệ ổng”.

Hôm nay, cũng ở chỗ đó, một nam một nữ to tiếng với nhau để tranh giành một chiếc túi, đến mức có người phải gọi cảnh sát đến giải quyết. Hay nhỉ, ở VN thì là việc này không thiếu, và họ tự giải quyết với nhau luôn. Chỉ khi có xô xát đánh nhau thì công an mới vào cuộc thôi.

Ở một diễn biến khác, các thanh niên sang HK cùng đợt với mình cũng ít việc để làm trong những ngày cách ly, nên hay ngắm các tòa nhà. Đúng là trời không phụ lòng người, một thanh niên đã thấy được nhiều thứ … (ko biết nói thế nào nữa, cứ xem ảnh thì biết LOL)

Về mặt sức khỏe, cũng chẳng có gì đặc biệt lắm ngoài việc mình đã kéo dãn được toàn bộ cơ, ví dụ như đặt thẳng chân lên trời hoặc cúi người căng cơ. Mặc dù vẫn còn đau nhưng ít nhất mình đã làm được những động tác ngày trước làm được. Mình cảm thấy ngày hồi phục hoàn toàn ko còn xa nữa, hoặc là mình sắp mất cảm giác về thời gian rồi.

Cuối cùng là công việc. Nào là vụ văn nghệ - mình đã tự chỉnh sửa để tạo ra bản audio của Bài hát NDNT, phòng trường hợp Editor ko hoàn thành công việc. Cơ mà chỉ thế thôi, mình ko lấn sân sang mảng video đâu. Nhạc là quá đủ rồi. Tiếp đến là gì, làm lab. Làm cuốn phết đấy chứ, đặc biệt là khi mình làm được/lĩnh hội được một thứ gì đó đáng kể. Buổi meeting của mình và mentor nhờ thế cũng diễn ra khá lâu, 1 tiếng lận, vừa để trình bày kết quả, vừa để triển khai công việc. Tuần này mình sẽ tiếp tục triển công việc ở lab cũng như học tiếp khóa CS224w. Cũng là về công việc nhưng liên quan đến người khác, cuối cùng thì mình cũng đã truyền được tí xíu cảm hứng cho đứa đệ để nó học đúng những thứ về chuyên ngành. Học nhạc học tiếng Hàn cũng hay đấy, nhưng hiện tại em đang là sv Data Science cơ mà, học mấy thứ liên quan đến ML đi chứ! Hôm nay, mình cũng được 1 đứa bạn nhờ review báo cáo của nó. Với tinh thần vui là chính, hóng hớt là chủ yếu, mình xem qua báo cáo của nó, và phát hiện ra rằng đây chính là mấy thứ mình vừa học kỳ trước =)) Môn Regression Analysis đây mà! Wow, đã nhìn thấy môn mà mình học quan trọng thế nào trong đời sống. Giá mà các thầy cũng truyền cảm hứng cho học sinh bằng cách cho c nó làm project kiểu này nhỉ? Chắc là ít đứa sẽ cảm thấy chán hơn, và hiện tượng chuyển ngành sẽ xảy ra ít hơn. Dù sao cũng cảm ơn bạn vì đã nhờ mình!

Ngày 11-14 (Jan 21-24, 2022): Ngày nối ngày trôi qua

Lại phải cập nhật tình hình, chứ ko mai sau quên mất.

Bắt đầu từ việc ăn uống. Mình đã ăn đến gói đồ chay thứ hai mà cô P cho. Gói này có vẻ ngon hơn gói trước, ít nước sốt hơn và đương nhiên đỡ cảm giác có vi khuẩn sinh sôi nảy nở hơn. Đồ chay trong gói này được làm như chả rươi, mỏng, đặm vị. Hàng ngày vào bữa trưa, mình hay lấy 2 miếng để ăn kèm với bữa chính cho đủ chất =)) Sau hai tuần ở đâu thì các món ăn đều đã quen thuộc với mình, các bữa ăn luôn luôn có món gà hầm dầu hào @@ Hôm nào cũng ăn thịt gà và thịt lợn miếng, thi thoảng mới có món mới thôi. Hôm trước là cá, hôm qua là món gì đó trông là lạ, ăn ngon phết. Giống như thịt đông hay giò bông, thịt xốp chứ ko bị nèn như giò ép, có cả ngô nữa. Chắc chắc mình sẽ quân sư cho mẹ nấu món này ăn Tết kkk

Hết chuyện ăn thì đến chuyện ngủ nghỉ sinh hoạt. Mình có vẻ đã quen với múi giờ HK, cứ tầm 11 rưỡi giờ HK là đã buồn ngủ ríu mắt. Lúc mới sang thì toàn thức đến 11 rưỡi giờ VN thôi, tức là 12 rưỡi đêm giờ HK. Và mình cũng quen với cái chân đau, cái chân ko có lời giải! Kéo căng cơ cũng ko đỡ, tập nhẹ như lời khuyên của chuyên gia Milo cũng chưa đỡ. Chẳng có nhẽ nó sẽ ko hồi phục hoàn toàn, và trở thành bệnh mãn tính huhu. T ko can tâm đâu. T chỉ đi lại nhiều và khuân đồ nặng có đúng một hôm thôi, sao mà lại để di chứng lâu như vậy @@

May mà việc học tập hăng say cũng giúp mình đỡ quan tâm đến chuyện cái chân. Tuần vừa rồi mình đúng chuẩn tự học. Tự làm bài tập của khóa học online, rồi tập trung làm lab. Niềm đau chân nay chuyển thành niềm đau tìm bug. Trời ơi, lỗi ở đâu, hỏng ở đâu mà nó lại ko chạy như mình kỳ vọng. Để sửa thì t lại ngồi đọc code của các file liên quan. Phân tích code, đọc một lúc cũng hiểu, và hiểu được thì sửa được ngay thôi. Thi thoảng cũng giận mình vì tư duy ngu quá, đã “sai ngay từ lúc đầu” nên giờ mới phải “cạn dòng nước mắt” tìm bug.

Đan xen với những giờ làm việc tập trung, mình tiếp tục chiến con game Cuphead. Mẹ ơi, game gì mà khó thế. 4 lần con boss sắp hết máu thì bọn t hi sinh trước! Cay! C m có yêu thương gì t đâu, toàn khiến t phải chửi thề. Chính vì thế t mới ko theo ngành làm game! Chơi game xem game mãi cũng chán, t cần đổi gió xem cái khác. May quá, đứa cùng phòng đã giới thiệu cho các bản nhạc cổ điển, phân tích sơ qua về cấu trúc của một bản nhạc và kỹ thuật của người solo. Nghe hay đấy, nhưng mình ko tiếp thu được gì đâu =)) Mình trung thành với ca hát, với sự kỳ diệu của giọng hát của con người.

Ngày 15-20 (Jan 25-30, 2022): Cú nước rút để Tết được ăn chơi

Mình đã sắp coi cái phòng khách sạn này là nhà mình rồi, ko còn nhiều thứ để nghe ngóng, quan tâm nữa. Quanh đi quẩn lại chẳng biết làm gì thì ta lại học. Cố dồn sức học hết khóa cs224w để Tết ngồi ăn chơi nghỉ ngơi cho đúng tâm thế (nói như vậy thôi, chứ chính phủ HK vẫn giữ luật hạn chế tập trung đông người, ăn chơi cái nỗi gì LOL). Học tập chăm chỉ lém, cày hết các lecture như dự tính, làm hết bài tập lý thuyết và thực hành luôn. Lý thuyết thì dễ, thực hành thì lại khó vì mình phải chú ý đến yếu tố kỹ thuật nhiều hơn, phải sử dụng công cụ do người khác làm ra, nhiều khi phải ngồi rất rất rất lâu để hiểu ý của người làm ra công cụ. Có 20-30 dòng code thôi, vậy mà ngồi cả buổi chiều không xong. Chưa quen với APIs và code n*u là hai lý do chính. Ôi cái thân tôi! Cơ mà dù sao cũng cán đích đúng hạn, chiều 27 Tết thì học xong để sau đó ăn chơi và … làm lab =)) Tuần vừa rồi mình thu được một kết quả khá bất ngờ, trước năm mới phải setup mấy mô hình cho nó chạy vậy =))

Sắp vào kỳ mới, mình cũng phải dành thời gian lên kế hoạch đăng ký môn. Ko có gì khó, nếu phân vân môn nào thì viết hết các môn “đối thủ” rồi ngồi phân tích rồi chọn. Bên cạnh đó, mình đã lôi ra bảo bối mà nhóm mình làm ra từ 2 năm trước, “CourseArranger”! Nó là group project của khóa C++, bọn mình làm app để tìm thời khóa biểu phù hợp. Lên kế hoạch xong thì chờ ngày đăng ký môn. Đây là bước quan trọng nhất, vì nếu một lớp trong tầm ngắm tự nhiên hết chỗ thì toang =)) May là mình được đăng ký trước (sv năm 4 được ưu tiên) nên mọi thứ đều ổn. Một số khác ko may mắn như thế thì ngồi gào thét cả buổi chiều, hết đăng ký lớp này đến bỏ lớp nọ, lại phải xin request từ advisor nữa chứ! Rõ khổ.

Vài hôm nữa là đến Tết rồi, nhìn ra cửa sổ thì thấy tòa nhà bên cạnh trang trí cây quất. Cuộc sống xung quanh mình chỉ có mỗi thứ ấy là mang không khí Tết thôi, còn lại thì chẳng thấy gì nữa, vì mình vẫn đang cách ly mà. Mình cũng ít lên FB, như thói quen ở thời điểm hiện tại, nên cũng ko nhìn thấy những hình ảnh cây mai cây đào. Không biết giờ này bố mẹ đang nấu món gì nhở? Mẹ mình là F1 nên nhà mình “được” treo biển phong tỏa, tự nhiên Tết nay ko phải đi đâu chơi =). Bạn bè anh em họ hàng chắc cũng đang tất bật chuẩn bị đón Tết, bận lắm, nên đợi sang năm mới thì mình liên lạc. Mấy ngày nay mình ược thấy những hình ảnh Tết qua các clip của VTV, rồi thấy không khí Tết qua các clip hậu trường Táo Quân. Hmm, và còn thấy rất nhiều clip quảng cáo bánh kẹo Tết của Youtube HK nữa lol. Vẫn chưa biết nghĩa của cụm từ này đâu, nhưng nghe nhiều quá nên ghi vào đây. Kung Hei Fat Choi!

Mỗi vài chuyện linh tinh nữa, cứ ghi vào đây ko quên mất. Hôm trước đang ngồi học thì có báo động cháy. Vl, ko biết có cháy thật ko nhỉ? HK hay có trò diễn tập đối phó với hỏa hoạn lắm. Nhưng ko thông báo trước gì nhể? Ra cửa ngó, 10 giây sau thì có người mở cửa hỏi nhân viên. Giời ạ, thử chuông, sợ hết hồn! Hôm qua mình cũng test covid lần cuối ở đợt cách ly. Có hai team độc lập tới lấy mẫu xét nghiệm để đảm bảo tính minh bạch. Chính phủ HK làm vụ này gắt thật. Thế bất nào mấy hôm nay HK lắm ca nhiễm mới thế @@ Và cuối cùng, tranh thủ trời bên ngoài lạnh và cửa sổ bị mờ, t vẽ.

Ngày 21-24 (Jan 31 - Feb 3, 2022): Ra trại, du xuân, và thích ứng

Thế là mình đã (chuẩn bị) cách ly xong. Một chặng đường mới lại mở ra, lại có những sự làm quen mới, lại có những thứ mình phải học lại từ đầu. Ngày 29 Tết, mình bắt đầu sửa soạn đồ đạc để về trường. Thực ra cũng chẳng có mấy thứ nên mình để đến tối mới làm =)) Còn ban ngày làm gì á hả? Sáng ngồi ăn chơi đúng như lời hứa với bản thân, còn chiều thì … mình lên kế hoạch quay clip hát để đón xuân và kỷ niệm đợt cách ly. Ban đầu dự tính là quay nhanh thôi, ừ cũng nhanh thật, nhưng đến phần ghi âm thì nát gáo @@ Ôi mẹ ơi cái micro dởm, lúc nhận lúc ko. Sao vậy nhở, những lần trước có vẻ ổn mà, sao lần này lại thế! Chót hứa với đứa cùng phòng là t chỉ xin hát đến 3h chiều thôi, cùng ko muốn xin thêm vì nó trông có vẻ bí bách phết rồi @@ Rứa là mình đành hài lòng với những gì thu âm được, và chuyển sang giao đoạn chỉnh sửa. Banh 3 con chuột, gần đến giờ chiếu Táo Quân mới xong! Má nó, bao nhiêu kiến thức của khóa Nhạc điện tử được triệu hồi, bao công sức đổ vào để hoàn thành clip. Thôi dù sao cũng xong, gửi cho gia đình xem thôi!

Và cuối cùng ngày đó đã đến. Ăn sáng xong thì bọn mình trả phòng luôn, đi xuống đường đứng cho vui.

Cơ mà, chân tôiiiiii. Đau bàn chân dã man. Cố lết ra bến xe bus rồi chờ người đến đón. Hai đứa dến đón cũng đến sớm vch, và quan trọng là không gặp được hai người cần đón =)). Đi lòng vòng một hồi mới gặp được nhau, rứa là lỡ hai chuyến xe bus. Chuyến đầu thì ko kịp chạy sang bên kia đường, chuyến tiếp theo thì do “không vẫy”, CAY :)

Hơn 1 tiếng sau thì mình có mặt ở phòng trọ. Mọi thứ đến ổn áp, chỉ trừ cái chân :( Đã thế lúc ăn xong, anh em còn tổ chức đi du xuân quanh trường, sót thương thay cho số phận ấy! Cơ mà cảnh trường đẹp thật, non nước hữu tình, lên núi xuống biển. Hổng có gì để chê hết. Đến tối thì anh em hội họp xem bóng đá. Vui ghê luôn á, cuối cùng thì VN cũng thắng được một trận, mà lại còn một trận đấu rất có ý nghĩa!

Hôm qua lấy lại đồ từ chỗ của D. Chị T pack đồ đỉnh cao vch, nhét được siêu nhiều đồ cho mình. Mọi người cũng rất tốt bụng nữa. Trời ơi, chắc chắn phải làm gì đó để đóng góp cho cộng đồng này. Người thì kéo đồ giúp mình, người thì cho mình mượn xe kéo để mình đem đồ về, người thì cho mình vịn nhờ =)) 1 bạn cùng nhà tuy trông ko năng động lắm nhưng cũng tốt bụng, tận tình hướng dẫn mình sử dụng các thứ. Bạn còn lại thì cho mình mượn ngay nồi niêu soong chảo để nấu cơm. Rứa là hôm nay mình lên một kế hoạch - TỰ NẤU CƠM. Sau 2 lần vào trường (đi bộ và vẫn đau chân), mình đã tậu được rất nhiều thực phẩm thiết yếu để tự nấu ở nhà. Cái cảm giác săn đồ giảm giá trong cửa hàng của trường mới thật thích thú làm sao! Kiểu muốn ôm cả siêu thị về nhà vậy. Cơ mà, tự nhiên nhà mất điện LOL! Không biết vì anh em chưa đóng tiền điện, hay mất điện cục bộ nữa. Khéo tối nay lại phải cuốc bộ ra trường ăn tối thì chớt mất @@ (Cập nhật) Chu choa, thì ra là bị nhảy át tô mát, hình như do chập điện. Trần bếp bị rò nước, nên bóng đèn bị ẩm và cháy luôn rồi @@ Gọi đội sửa điện thì họ bảo phải gọi được người ở tầng G, mạ nó! T có biết tiếng Trung/Quảng đâu, sao ko đến đây và gọi hộ t đi. Thế là mình phải mặt dày nhờ vả mọi người gọi nhà đó hộ, xong ko ai giúp. May là đứng gõ cổng một hồi thì họ ra, và sau một hồi vật vã để giải thích cho họ hiểu là “bọn cháu ở tầng 1, bị mất điện, nhờ bác mở cửa cho đội sửa vào” thì họ đã sửa được luôn cho mình. Phù, thử thách đầu năm, và may mắn đã vượt qua được!

Không gian sống thay đổi, đòi hỏi mình sự thích ứng nhanh. Từ những luật lệ của chính phù HK, của trường, rằng phải khai báo ý tế, cài app này app nọ, đến lối sống và phong cách của mỗi người trong nhóm sinh viên Việt Nam. Rõ ràng mình là ma mới rồi, ko biết gì cả, và cần phải học hỏi nhiều. Hi vọng mới thứ sẽ ổn.

Mình cũng xin kết thúc series này ở đây! Tạm biệt!

Leave a Comment