Chuyến đi tham gia hội nghị đầu tiên của tôi - My first conference trip: WSDM 2023

48 minute read

Published:

Chuyến đi của tôi diễn ra từ 3 tuần trước rồi, nhưng giờ mới quyết tâm viết blog để ghi lại những gì mình đã trải nghiệm. Chắc đây cũng là blog đầu tiên mà tôi viết một cách hoàn chỉnh, tính từ lúc quay lại HK đến giờ.

Chuẩn bị

Đầu tháng 2, lúc tôi mới quay lại HK, lab tôi bắt đầu triển khai quá trình làm thủ tục để đăng ký tham gia hội nghị WSDM 2023 ở Singapore. Do người VN được miễn visa khi nhập cảnh Singapore, tôi ko phải chuẩn bị visa như các bạn khác trong lab. Nhưng cũng nhiều thứ lằng nhằng nữa phải lo. Nào là điền form nộp cho khoa CSE xin nghỉ 5 hôm để tham gia conference, đặt vé máy bay, đăng ký conference, … Vấn đề quan trọng nhất là mình phải theo lab, thế nên tôi thực sự cảm thấy rất bị động. Thi thoảng thấy nghi nghi cái gì đó thì lại phải hỏi đại ca trong lab.

Đến giữa tháng 2, khi ae trong lab có đủ visa thì chúng tôi tiến hành đặt khách sạn. Đặt đỏ phết @@ Nhưng may là tôi ko phải trả. Cũng quên chưa kể là chuyến đi này thầy tôi tài trợ 200k HKD :)) Tôi tạm gọi chuyến đi hội nghị này là chuyến đi tiêu bớt tiền cho thầy :v Nhiều tiền là vậy nhưng ban đầu bọn tôi phải bỏ tiền túi ra trả, sau đó khi về HK sẽ phải nộp nhiều giấy tờ thì mới được trả lại tiền! Tiêu tiền giúp thầy mà gian nan phết chứ có đùa đâu :))

Trước ngày bay, tôi có hỏi một anh zai học NTU exchange sang UST kỳ này về các thứ ở Singapore. Tôi hỏi kỹ lưỡng để khi đến Singapore ko bị bỡ ngỡ. Tiện thể, bảo anh zai đổi tiền Singapore cho luôn :)) Tôi cũng hỏi đứa bạn yêu quý (m đọc mà thấy sến súa quá thì t xin lỗi, N ạ :v) của tôi xem di chuyển bên Singapore thế nào, ăn uống thế nào, ngày nào nó định bao tôi đi ăn, đi massage ở chỗ nào, … Nói chung là tôi đã lĩnh hội đủ kiến thức về Singapore để tự bơi khi đặt chân lên đất đó!

Lên đường

Vù một cái đã đến ngày bay. Với kinh nghiệm mới bay hồi về nghỉ Tết, tôi đợi đến tối hôm trước khi bay mới xếp đồ. Tôi ko có hàng ký gửi (vì ở Singapore có vài ngày thôi), nên xếp đồ cũng nhanh. Vài bộ quần áo, 1 đôi giày, 1 đôi dép (khi ở Singapore, tôi mới thấy giá trị của đôi dép này :v), xong! À, lại nói về độ lầy, tôi bay sang Singapore vào sáng thứ 2 tuần này và định về vào thứ 6 tuần này thì thứ 6 tuần trước tôi mới đặt vé về HK :)) Đùa với các hãng hàng không tí thôi mà, làm gì căng :v

Tôi và một đồng chí khác hẹn nhau ăn trưa ở trường rồi cùng nhau ra sân bay. Lab tôi đi chuyến muộn hơn, nên coi như tôi và đồng chí kia đánh chẵn trước. Dù ko đúng như dự tính lắm (xe bus A29 tự nhiên mất tăm hơi đâu đó, khiến bọn tôi phải đi E22), chúng tôi vẫn ra sân bay trước 2 tiếng, quá dư thời gian check-in. Đến chỗ chờ bay thì tôi còn 1 tiếng. Tranh thủ thời gian, tôi mở file excel ra dán nhãn cho data :))

Rồi chúng tôi lên máy bay. Dù HK Express là hãng giá rẻ, nhưng tôi thực sự có lời khen về máy bay của họ. Airbus A320 Neo, chỗ ngồi thoải mái, trang trí tối giản nhưng đẹp và sang trọng. Tôi ngồi vật vờ 4 tiếng trên đó, lúc thì ngủ, lúc thì lại dán nhãn data 😅 Lúc máy bay giảm độ cao, tôi nhìn thấy ở bên dưới có rất nhiều đảo. Tôi đoán lộ trình của chuyến bay là từ HK rồi dọc theo Philippine, lướt qua các đảo của Indonesia rồi mới hạ cánh ở Singapore. Nếu có vấn đề gì hoặc trong trường hợp xấu nhất xảy ra tai nạn, việc máy bay bay gần/trong đất liền sẽ giúp công việc cứu hộ cứu nạn dễ dàng hơn rất nhiều. 19h10 giờ địa phương, chúng tôi hạ cánh ở Changi. Singapore đón chúng tôi bằng một cơn mưa nhỏ.

Theo hướng dẫn của anh zai NTU, bọn tôi đi MRT về khách sạn. Công nhận là giống HK thật, tiện lợi :))

Ăn chơi ở Singapore

Đi MRT chưa đến 1 tiếng thì về đến khách sạn. Có một ông khác trong lab đến Singapore từ buối sáng (vch), rồi buổi chiều ổng đi chơi hết các địa điểm nổi tiếng của Singapore gần chỗ bọn tôi ở. Khi bọn tôi đến nơi thì ổng dẫn đi ăn. Nói là dẫn thôi chứ hình nhu ổng cũng chẳng biết đâu. Bọn tôi loanh quanh thì tìm được một quán khá bình dân, giá cả như ở canteen trường tôi. Thực đơn ở đây trông màu sắc thật, đúng kiểu Đông Nam Á. Tôi gọi một bát mỳ ramen vì hơi thèm đồ nước. Nói chung là tuyệt cú mèo :)) Ăn xong thì chúng tôi đi mua vài đồ ở 711, sau đó cũng về ks luôn đến nghỉ ngơi. Khổ thân lab tôi, 11h đêm mới hạ cánh, mà mãi cũng mới tới được ks (vì ko đi bus/mrt được, chúng dừng hoạt động trước 12h đêm thì phải).

Ngày 1

Sáng hôm sau, Singapore chào đón tôi thức dậy bằng một cơn mưa. Đứa bạn của tôi nhắn bảo ‘cả tuần này Singapore sẽ mưa, m sang đúng lúc quá’. Cũng ko có gì để bình luận cả :)) Mà thực ra tôi còn thích cái thời tiết nóng ẩm ấy, chứ đâu có ghét!

Phòng tôi ăn sáng rồi 9 rưỡi vác xác ra conference. Tròi oi, đúng như lời đồn, đường phố Singapore sạch ko tì vết. Các toà nhà ko quá cao, xây dựng đồng bộ. Nó đúng là một phiên bản nâng cấp đáng mơ ước của Hà Nội :)) Chúng tôi đi bộ một lúc thì đến khách sạn Carlton cao cấp, nơi tổ chức hội nghị.

Thú thực là tôi quên mịa cảm xúc của tôi lúc bước vào trong ks rồi :)) Chắc lúc đó tôi cũng trầm trồ kiểu công nghiệp xíu, nhung nói chung là ko có gì đặc biệt. Bọn tôi đến quầy đăng ký của hội nghị lấy thẻ rồi vào trong hội trường. Ổn định xong chỗ ngồi, tôi dành vài phút để tận hượng không khí của một hội nghị. Trang trọng đấy! Nhiều người phết đấy! Tôi ngó nghiêng xung quanh xem mn làm gì trong khi diễn giả đang nói, thì nhận ra một điều bình thường rằng đa số mn ở đó chẳng nhìn lên bục mà chỉ tập trung vào laptop của họ thôi. Ừ thì đi conference là đi chơi mà, có phải đi công chuyện gì to tát đâu.

Một lúc sau thì lab tôi đến đông đủ. Ngồi nghe được vài bài thuyết trình thì cả lab rời phòng hội trường, định trốn đi chơi rồi xíu quay lại ăn buffet nhưng trời mưa quá, thành ra chỉ đứng ở sảnh tán ngẫu thôi. Đến 12 giờ thì nhà ăn mở cửa đón khách, bọn tôi đương nhiên là những vị khách đầu tiên. Chu choa, toàn món ngon: đủ các loại cá, nhiều món đại diện cho nhiều nền ẩm thực (Đông Nam Á, Ấn, Trung, …), nhiều món tráng miệng nữa :)) Ăn uống no nê, chúng tôi bắt đầu tính chuyện đi chơi cho buổi chiều. Vâng, đây là đi chơi chứ ko phải đi công chuyện nhé ae!

Vậy là chúng tôi thống nhất buổi chiều sẽ tham quan National Gallery Museum của Singapore (tại Singapore có nhiều bảo tàng nên tôi phải viết tên đầy đủ của bảo tàng này để tránh nhầm lẫn :v), rồi buổi tối đi Night Safari. Đứng nghỉ 1 chút ở sảnh hội nghị thì chúng tôi lên đường ra bảo tàng. Đm, trời mưa to hơn cả lúc trước khi ăn. May mà ban tổ chức tặng mỗi cháu 1 cái ô ngay từ lúc check-in lấy thẻ hội nghị, chứ ko thì toang. Tổng quãng đường thì chắc cũng chẳng xa đâu, có điều do phải lội nước nên cũng phải mất 20 phút chúng tôi mới đến nơi.

Bảo tàng ở đây hoành tráng phết. 5 tầng lận. Mỗi tầng trưng bày hiện vật của những chủ đề khác nhau. Tôi ko am hiểu về nghệ thuật (tượng, tranh, ảnh), nên thực sự ko có ấn tượng gì mấy. Có chăng, khu tranh ảnh về các cuộc khởi nghĩa ở Đông Nam Á trong thế kỷ 20 là thứ thân thuộc với tôi nhất. Nhiều tác phẩm của các họa sĩ Việt Nam, mô tả các sự kiện ở Việt Nam (thảm sát Mỹ Lai, thành lập QĐNDVN, cổ động cách mạng, …) được trưng bày ở đó. Bạn tôi có nói đùa rằng “T cảm giác như cả cái khu này nói về VN ấy m ạ!” :))

Có một tầng nữa, chính là tầng trên cùng, trưng bày những tác phẩm mang giá trị văn hóa của ĐNÁ. Tuy nhiên, chủ đề (theme) ở đây có phần hơi u tối, rất nhiều bức tranh mang tính đả kích xã hội trong thời kỳ Tây hóa.

Cũng thú zị đấy, nhưng lúc ở đó thì tôi mệt lắm rồi. May là lab tôi chỉ tham quan đến thế thôi, sau đó về ks nghỉ ngơi để tối đi chơi.

6h chúng tôi xuất phát từ ks ra phố người Ấn để ăn đồ Việt Ấn. Rút kinh nghiệm từ ban chiều, tối nay ko ông nào đi giày nữa, ông nào ông nấy đều có một đôi dép để đi trời mưa roài :)) Trời vẫn mưa to như chưa từng được mưa, và chúng tôi vẫn phải đội mưa để đi ăn chơi. Đồ ăn ở quán Ấn trông cũng ko có gì lạ lẫm, vì tôi đã từng được đi ăn đồ Ấn hồi hè năm ngoái, và thực ra trong tiệc buffet buổi trưa, chúng tôi cũng được ăn vài món rồi. Tôi thì chỉ khoái mấy món bánh trái thôi, xem cách họ làm thế nào, chứ cơm canh thịt thà thì tôi đã từng ăn rồi, ko muốn thử nữa. Nói chung là đồ ăn ngon. Thế thôi :))

Xong rồi chúng tôi lên đường ra Night Safari ở Singapore Zoo. Đi khá xa mới đến nơi, và cũng phải đi cả bus nữa. Thực sự tôi ko cảm thấy mình có đủ sức để cảm thấy hào hứng, đặc biệt khi tôi là người duy nhất ko biết tiếng Trung trong khi mn toàn nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung. Nhưng thôi thì cố gắng tươi cười để hợp với bầu không khí đi chơi. Check-in các thứ xong xuôi, chúng tôi lên xe đi săn thú. Cơ mà do trời mưa, đa số các con vật ở đó đi trú mưa hết cả, nên chúng tôi ko săn được gì nhiều. Có chăng là thấy mấy con voi, hà mã, linh dương, .. chứ hổ báo cáo chồn thì ko thấy con nào. Chắc tầm 20 phút thì chúng tôi đi hết 1 vòng.

Đi săn thú thì nhanh, nhưng đi mua đồ lưu niệm thì lâu. Nhiều thứ để các cháu khám phá quá mà! Công nhận là có mấy con thú bông trông đáng yêu vch. Nhưng thôi tôi ko mua đâu. Mua vé Night Safari là ủng hộ cho công tác bảo tồn động vật hoang dã rồi, tôi ko muốn bị vắt sữa bởi mấy đồ lưu niệm nữa. Có đứa bảo tôi “M ko mua gì, chắc là m ko có người yêu đúng ko? Vì ở đây ai cũng mua đồ để tặng người yêu :))”. Tôi cười chừ “Ừ”, định nói thêm là “T ko mua đồ, nhưng trong lúc đợi chúng m mua đồ thì t viết xong một bài hát để tặng người yêu tương lai của t rồi :v Ghê chưa ghê chưa!” nhưng thôi :)) Nói thế các bạn lại nghĩ tôi học MPhil in Music Composition thì chớt. Rồi đến 10h, chúng tôi bắt đầu vác xác về nhà. Trên đường về, thi thoảng tôi hóng hớt được vài chuyện nên cũng đỡ chán. Về đến nhà là gần 11h, tôi nhanh chóng tắm rửa và đi ngủ! Mệt lắm rồi …

Ngày 2

Hi vọng là có ít thứ để kể hơn. Tôi mất 3 tiếng để viết phần trên rồi, ko muốn mất thêm từng đó thời gian để viết phần dưới nữa đâu.

Ngủ dậy thì ko thấy trời mưa. Tôi cười mỉm, hi vọng rằng hôm nay thời tiết sẽ đẹp. 10h sáng, tôi có mặt ở hội nghị. Có một thanh niên trong lab tôi đã có mặt ở đó trước tôi. Ổng bảo rằng, ổng đến sớm để ăn bánh ở đây, thay cho bữa sáng :)) Bình thường mà, cái đó được bao gồm trong tiền mình đóng rồi! Thế nên cứ triển thôi, ngại gì.

Conference hôm nay nói chung là cũng ko có gì đặc biệt. Nó là best of WSDM’23, nhưng cũng chẳng có mấy người nghe. Cuối session thì có Test of Time Award cho bài báo nghiên cứu của Jure Leskovec từ năm 2011. Nó đã được ứng dụng cho việc recommend bạn bè cho người dùng trên mạng xã hội, một phần giúp Facebook trở nên cực kỳ phổ biến vào những năm 2010s. Nó có giá trị thực tế như vậy, nên mới thắng giải Test of Time đấy.

Trưa thì bọn tôi vẫn ăn buffet ở đó. Nhưng, hhahah, hôm nay tôi đã gặp được các anh người Việt tham gia hội nghị này. Có anh P từ Max Plank (Đức), anh T (PhD SMU, giờ làm cho Amazon Seattle), và anh … (đùa, nhớ mặt mà quên mịa tên rồi). Team SMU là ban tổ chức, thế nên anh T đến Singapore vừa tham gia hội nghị mà cũng để re-union với nhóm nghiên cứu của anh ấy. Còn đại ca … thì cũng tốt nghiệp PhD từ SMU, giờ đang làm ở A-Star Singapore. Các anh ấy chuyên làm về Database, nên thành ra conference này phù hợp để tham gia (ko giống tôi, đi theo diện giải ngân giúp thầy, vấn phải đi mặc dù conference này ko hợp lắm). Từ đó, tôi bỏ lab theo các anh zai người Việt luôn :)) Đúng là như vậy luôn ý, vì hôm sau tôi cũng chẳng đi cùng lab nữa!

Chiều thì anh P có demo, tôi lên đó chơi xíu. Hóa ra anh … cũng ở trong ban tổ chức, đi loanh quanh chụp ảnh liên tọi. Tôi đứng đó một lúc rồi cũng chán. Haiz, đúng là ko phải lĩnh vực mình nghiên cứu nên những thứ ở đây thật khó để níu chân mình lại. Thế nhưng, trên đường tôi đi về khách sạn, có những thứ khác lại đủ sức để níu chân tôi.

Tôi đi theo các con đường, cứ thả trôi như vậy. Thấy thứ gì đó hay ho thì tôi sẽ chuyển hướng tới đó rồi dừng lại xem. Tôi đi theo một phố ‘tâm linh’, rằng ở đây có nhiều chùa triền hoặc nơi hành lễ của nhiều tôn giáo.

Cuối phố, tôi thấy có một khu chợ trời, tôi liền mò đến đó khám phá. À, thì ra ngay kia là Bugis Street kìa! Ở đó có một khu chợ rất lớn, 3 tầng lận. Tầng 1 là foodcourse, chỗ người ta ăn uống. Có quầy là để mua đồ ăn no luôn, có quầy thì chỉ bán đồ ăn chơi, tráng miệng thôi. Tôi rất ấn tượng với sự đa dạng văn hóa, phản ánh từ các món ăn ở đây. Lên tầng 2, tôi được thấy những thứ thực sự thân thuộc. Ở VN cũng có, ở HK cũng có: đó là đủ thứ trên đời :)) Nào là quầy bán đồ khô (thuốc, quả khô để nấu ăn, cá/thịt khô), vải vóc, rồi lại có quầy may vá, quầy sửa đồ. Tôi thực sự cảm thấy hào hứng khi ở đây. Có thể là do tôi được tự do chứ ko phải theo ai như khi đi vơi lab, hoặc những thứ ở đây mới là thứ tôi muốn khám phá. Chẳng biết nữa, nhưng chắc chắn rằng đối với tôi, thế này mới gọi là đi du lịch. Vui chơi ở đó 1 tiếng thì tôi về ks nghỉ ngơi, để buổi tối đi chơi với đứa bạn yêu quý.

Đến tối, tôi ra China Town để gặp nó. Nó dẫn tôi đi ăn ở quán nổi tiếng nhất khu China Town, rằng canh sườn ở đây là số 1 ở Singapore. Thú thực, tôi ko thấy có gì đặc biệt lắm. Phải chăng mẹ tôi nấu ăn còn ngon hơn thế này, nên tôi ko thấy có gì đặc biệt ở đây 😇

Ăn xong, nó dẫn tôi đi dọc phố người Hoa để thăm thú và chỉ cho tôi chỗ mua đồ lưu niệm. Đùa, đồ ở đây rẻ thực sự. Rất là kết luôn! Mua bán xong, tôi gạ nó ra Merlion chơi. Nó thì kêu mệt ko muốn đi vì tối qua nghịch ngu, đang ngủ lại dậy kê đệm nên hôm nay bị đau vai, giờ còn phải đeo cặp laptop rõ nặng. Tôi thấu hiểu nỗi lòng của nó, vì ngày 1, trong lúc tham quan bảo tàng, tôi cũng ôm cái laptop của mình theo. Nặng nhọc. Nhưng may là ở Singapore có nhiều khu thuê xe đạp, thế nên cuối cùng thì tôi đi bộ còn nó đạp xe đuổi theo để ra Merlion.

Công nhận khu đó hoành tráng thật. Có nhiều tòa nhà cao tầng (trông giống ở Victoria Harbour HK), nhiều công trình kiến trúc đặc trưng của Singapore (Durian Theater, Marina Bay, The Garden, …) nữa. Tôi ra chụp ảnh với Merlion, Marina Bay, rồi lại đi bộ sang khu Durian Theater. Nghỉ chân ăn kem, bọn tôi cũng được xem nhạc nước miễn phí. Bọn tôi tận hưởng cái thời tiết/không khí dễ chịu đó một lúc rồi ra về. “Hẹn gặp lại m vào dịp khác”.

Ngày 3

Sáng ra lab tôi đã nhắn hỏi nhau xem hôm nay đi đâu làm gì. Đi chơi, ăn không ngồi dồi hai hôm đúng là chán thật. Tôi thì xác định là sẽ tách đoàn tiếp, nên từ sáng đã có mặt ở hội nghị để chơi với các anh người Việt. May quá, cũng ko có gì đặc biệt để kể. Vẫn là ngồi vật vờ ở hội nghị, lúc thì dán nhãn data, lúc thì vào nghe thuyết trình (tiếng Anh của các bạn tốt thật, khó nghe vch!), lúc thì ngồi nói chuyện với mấy thanh niên người Sing trong ban tố chức (đệ của các anh zai VN mà, nên mình quen được mấy ông đó). À, trưa hôm đó có lễ trao giải Best Paper Award, cộng thêm lễ công bố địa điểm tổ chức WSDM năm sau và bid địa điểm tổ chức năm sau nữa. Đó, phần ở hội nghị chỉ có thế thôi.

Ngồi đến 5 rưỡi chiều thì mn tập trung ở sảnh để đi bộ ra Clarke Quay rồi đi du thuyền qua Merlion. Các anh VN do có kèo khác (kèo với ban tổ chức, và thực ra các anh học ở SMU nên lạ gì vụ đi du thuyền này), nên thành ra chỉ có tôi và anh P tham gia. Tôi bám theo nhóm nghiên cứu của anh P, được lên chiếc thuyền đầu tiên trong đoàn. Thuyền tôi ra khơi khi chân mây ko thấy đâu cả, vì mưa mà, nhưng tôi được thấy khung cảnh hai bên sông đang lững lờ trôi. Có một anh zai người Pháp ngồi ghế trước (cũng từ nhóm của anh P) quay xuống bắt chuyện với bọn tôi. Rồi bọn tôi tán ngẫu về chủ đề ngắm cảnh trên thuyền, rằng sông ở Venice nhỏ hơn ở đây, các tòa nhà ở đây cao hơn ở Venice, nước sông ở đây bẩn hơn :v … Vèo một cái, chúng tôi đi qua Merlion. Cảnh đẹp phết. Nó mang đến cho tôi cảm giác gì đó rất hùng vĩ, rằng mình đang ở giữa một khu vực bao quanh ở các tòa nhà trọc trời của Singapore. Một góc nhìn mà tối hôm trước tôi chưa có.

Thuyền chỉ ở đó mấy phút rồi lại chui vào cửa sông. Trên đường quay trở lại bến, mn tự nhiên ko nói gì nữa, thế là có dịp nghe thuyết minh về các địa điểm dọc hai bờ sông. Tôi cũng chẳng nhớ tên của các địa điểm lắm, cũng chắc biết có đi qua tượng Bác Hồ hay không. Một lúc sau thì tàu cập bến. Tôi tạm biệt anh P rồi di chuyển sang NUS luôn, vì tôi đã hẹn 1 đứa bạn đại học (thời gap year) và 1 đệ cvp của tôi ở đó.

Xuống đến ga MRT của NUS, tôi … ko biết đi đường nào. Nhắn đứa bạn thì nó bảo cứ đi hướng đấy đi, tôi kiểu ko biết hướng nào mới đúng, thế nên bắt nó ra đón. Nó ra đến nơi, bảo tôi có muốn đi xe bus ko thì tôi bảo ko, tôi muốn đi bộ để xem trường NUS trông thế nào và rộng cỡ nào. NÓ RỘNG THẬT SỰ LUÔN CÁC BẠN Ạ! Tôi đi bộ 20 phút thì mới đến UTown (chỗ có quán ăn), và đứa bạn tôi tuyên bố xanh rờn rằng “Đấy mới được 1/4 trường tôi thôi ông”. Chu choa. Thôi, lúc nào đi về tôi hứa sẽ ko đòi đi bộ nữa!

Vào căng tin của NUS, tôi nhận thấy mình có khá nhiều sự lựa chọn. Đủ các món Á, Âu, nhưng do mấy ngày nay tôi ăn đủ các sơn hào hải vị của đất Singapore rồi nên chẳng thiết tha gì nữa. Tôi gọi tạm xuất ăn mà đứa bạn tôi hay ăn, rồi vừa ăn vừa nói chuyện. Đệ tôi cũng đến đó vừa lúc tôi bắt đầu ăn. Ba người dăm ba câu chuyện về chuyện học hành, trường lớp, … Ăn xong thì chúng nó dẫn tôi đi ra khu thư viện và ký túc xá ở UTown ngắm nghía xíu. Công nhận là do quen với kiểu ktx ở UST - chỉ là một tòa nhà ko hơn ko kém, nên khi tôi thấy ktx ở Singapore có sân vườn đầy đủ, tôi thấy nó cứ .. là lạ. Thăm thú chán chê thì tôi cùng hai đứa kia đi xe bus ra cổng NUS. Hai đứa nó thì về tòa ktx khác, tôi thì ra bến MRT.

1 tiếng sau thì tôi có mặt ở phòng ks. Tôi gói gém đồ đạc, rồi đi nghỉ luôn. Sáng mai tôi phải dậy sớm để ra Jewel chơi trước khi bay :)) À tí quên, mãi đến tối cuối cùng ở ks đó thì tôi mới đến khu hồ bơi của ks. Trông cũng gì đó và này nọ phết đấy chứ!

Ra sân bay

6 rưỡi, báo thức, tôi rời giường, đánh răng, rửa mặt, mặc đồ, kéo vali, rời phòng, xuống sảnh, trả thẻ, ra MTR, ăn vội bánh mỳ, lên tàu, ra sân bay, vào T3, đến Jewel, nhìn ngó, trầm trồ, đi loanh quanh, trầm trồ, lên lầu cao, nhìn xuống, trầm trồ, cảm nhận, đi xuống, trầm trồ, setup máy quay, quay vid, thư giãn, nghỉ ngơi, chụp với Mickey, ra sảnh, lên xe bus, sang T4, check-in, xuất cảnh, đến cửa lên máy bay, ăn uống, ngồi chờ, tiêu khiển, lên máy bay, cất cánh, ngồi 2 tiếng, đúng dự tính, đến Tân Sơn Nhất! Ko trầm trồ nổi nữa.

Transit ở Sài Gòn

Sài Gòn chào đón tôi bằng cái nóng đặc trưng, và bằng .. những chiếc xe bus trở hành khách đến cửa nhập cảnh, và bằng 1 anh zai đạp xe đi giám sát sân bay. Do tôi đặt vé rời, tôi phải nhập cảnh rồi mới check-in lấy vé được. Nhập cảnh xong, tôi chạy như con điên ra sảnh quốc tế của Tân Sơn Nhất để lên khu check-in, nhận ra những gì mình trải nghiệm năm ngoái ấy là do covid gây ra. Trời ơi, thứ 6 mà, có phải cuối tuần đâu, tại sao Tân Sơn Nhất nhiều người thế?? Chờ qua cửa hải quan mà mắt tận 30 phút. Vkđ!

Tôi đi Vietjet sang HK. Đương nhiên là tôi ko kỳ vọng nhiều vào một hãng máy bay giá rẻ. Tôi được thông báo là tổng cân nặng hành lý mang lên carbin chỉ được tối đa 9kg, và họ sẽ làm ngặt. Đồ của tôi bị quá cân, nhưng với IQ vô cực thì tôi ko thiếu mánh để giải quyết. Tôi ăn hết bánh mỳ (đúng như kế hoạch), đổ bỏ nước, mặc thêm một cái áo khoác từ vali. Xong, êm xuôi. Nhưng nhiều người đi chuyến bay của tôi ko sẵn sàng để đối phó với trường hợp như vậy. Nhiều người ko biết luật, để rồi bao nhiêu quà bánh mua cố ở sân bay giờ phải để lại hết vì ko muốn nộp phạt. Nhưng có một trường hợp cá biệt. Họ đến muộn nhất trong số các hàng khách, họ có khá nhiều đồ đạc. Họ nói tiếng Trung, nhưng hình như có người trong số họ là người Việt. Khi tất cả các hành khách mệt mỏi chịu nóng chờ họ trên xe bus, họ ko thể giải quyết được với nhân viên hãng bay. Mọi chuyện có vẻ xấu đi, khi có lời qua tiếng lại giữa hai bên, đặc biệt là hành khách. Chốt lại, họ ko chịu nộp phạt mà cũng ko chịu để lại cái gì, và nhân viên ko cho bay luôn. Cửa xe bus đóng lại, và mn vẫn nghe rõ tiếng ông kia gào lên.

Bạn kỳ vọng đ*o gì ở một hãng hàng không giá rẻ cơ chứ! Nói theo lý thì thực ra bạn mới là người sai. Họ có luật như vậy rồi. Chẳng qua các hãng hàng không khác nuông chiều hành khách thôi, nên giờ có hãng làm chặt thì ông gào lên. Đương nhiên nói qua cũng phải nói lại. Mọi thứ có thể dễ dàng hơn nếu chiến lược kinh doanh của Vietjet thoáng hơn. Tôi tự hỏi nếu Vietjet tăng giá vé thêm 200k cho mỗi người, giá của họ vẫn rẻ hơn các hãng khác rất nhiều, vẫn có lợi thế cạnh tranh, trong khi đó có thể thoáng tay hơn cho việc xách đồ quá cân lên carbin, giúp thu hút được nhiều khách hơn. Đấy, chuyến bay hôm đó còn thừa nhiều chỗ. Nếu chiến lược kinh doanh của Vietjet thoáng hơn, mình tin hãng này còn làm ăn phát đạt hơn nhiều.

Mình định viết mấy điều này để phản hồi cho Vietjet, nhưng thiết nghĩ hãng bay nào cũng có mail xin phản hồi từ hành khách, chỉ trừ Vietjet. Như vậy, Vietjet đâu có quan tâm đến nguyện vọng của hành khách. Nếu vậy thì gửi mail cho họ có tác dụng gì!

Nói gì thì nói, mô hình kinh doanh của Vietjet có vấn đề ko có nghĩa là chuyến bay của họ có vấn đề. Chỗ ngồi ổn, đến HK đúng giờ. Đó là tất cả những gì tôi kỳ vọng, và đều được đáp ứng. Thế nên, tôi hoàn toàn có thể tiếp tục chọn Vietjet cho các chuyến bay quốc tế trong tương lai của tôi. Cơ mà bay nội địa thì thôi, xin khiếu!

Về nhà

Oh yeah, viết sắp xong rồi!

Hơn 7 giờ thì tôi đến sân bay HK (thân yêu của tôi). Chẳng biết ngày này là ngày gì mà sân bay HK cũng đông ko kém. Mãi tôi mới nhập cảnh được. Tôi đi xe A29 về Hang Hau, rồi đi 11M về trường. Cuộc đi chơi kết thúc ở đây!

P/s. Đấy là chuyến đi chơi thôi. Bọn tôi vẫn phải nộp tiếp các giấy tờ tài liệu để nhận tiền refund. Chẳng biết khi nào mới được nhận lại :))

Leave a Comment