Chuyến đi bão táp
Published:
Tôi phải tùy cơ ứng biến rất nhiều và phải bước ra khỏi vòng an toàn của mình rất nhiều lần trong chuyến về thăm Việt Nam lần này. Quả thật là bão táp, vì khi tôi rời Mỹ và quay lại Mỹ, thì thời tiết ở bang tôi sống đều có (bão) tuyết :D
Mục tiêu chính của chuyến đi lần này là kích hoạt visa Hồng Kông (đương nhiên mục tiêu khác đó là về gặp người thân). Đây được coi là một sự đầu tư, một bước đệm để xin Permanent Resident ở HK. Tôi cũng không biết mai sau tôi có ở hoặc làm gì đó ở Hồng Kông để hưởng lợi ích như một PR hay không, nhưng ít nhất thì tôi đã gần đến cái đích này. Tôi muốn đầu tư để đạt được nó.
Đến hôm bay về, do đợt đó vùng của tôi đang có tuyết nên một số tuyến xe ngừng hoạt động. Thay vì việc chỉ ngồi yên rồi cầu mong xe ra sân bay vẫn hoạt động, tôi đã gọi điện cho tổng đài để chắc chắn về điều đó. Khi ra đến sân bay thì tôi ko lo lắng gì nữa, vì chắc chắn là tôi ko lỡ chuyến bay nào cả. Sau hơn 1 ngày, tôi về đến Việt Nam an toàn
Tuy nhiên, tôi chỉ có 1 ngày nghỉ trước khi phải sang Hồng Kông để kích hoạt visa. Tôi phải đi sang Hồng Kông với một cơ thể chưa quen với múi giờ mới. Nói chung là tôi vật vờ lắm, ngủ một tí lại dậy, xuống máy bay, đi xe bus đến HKUST, đi loanh quanh trường, đi ăn tối với anh em. Công nhận là bát mỳ của Tamjai ngon hết nước chấm, tròi oi. Mà công nhận là tôi sắp lạc đề rồi, qua lại mạch truyện nào :D
Đến tối hôm đó, tôi lại đi xe bus ra sân bay. Tôi bất ngờ nhận được email thông báo checkin sớm của HK Express. Thế là tôi đã tận dụng cơ hội đó để qua cửa hải quan vào lúc nửa đêm. Lúc đấy rất ít người xuất cảnh, thế nên mọi thứ đều rất nhanh. Tôi tranh thủ kiếm mấy cái ghế ở gần cửa lên máy bay (nơi cũng có các “hào kiệt” ngủ ở sân bay) và nằm ngủ ở đấy. Trời rạng sáng, tôi lên máy bay, bay về HN.
Sau chuyến sang Hồng Kông với mục đích chính đó, tôi đã được nghỉ vài ngày ở Việt Nam. Đối với tôi, đây là Tết.
Tôi chỉ được ở VN hơn 1 tuần thì phải quay lại Mỹ. Chuyến về này cũng nhiều vấn đề lắm, nhất là đoạn tôi nhập cảnh ở Mỹ. Khi tôi trung chuyển ở Thổ Nhĩ Kỳ thì nhận được thông báo chặng bay tiếp theo từ Thổ Nhĩ Kỳ đến Washington DC bị hoãn lại 30 phút. Tôi bồn chồn từ lúc đấy. Đến lúc lên máy bay thì tôi năm lần bảy lượt trao đổi với phi hành đoàn về sự vụ của tôi, rằng hãy cho tôi ngồi ở những hàng ghế đầu để tôi nhập cảnh sớm. Lúc gần xuống sân bay IAD thì tôi được đổi ghế. Tuyệt zời.
Tôi nhập cảnh nhanh chóng, cơ mà mịa nó! Thì ra nút thắt ở đây là việc lấy đồ. Tôi lại phải chờ thêm 40 phút nữa mới lấy được đồ. Không thể tin nổi là ở IAD, tôi cũng phải chờ lâu như khi ở Nội Bài để lấy hành lý. Và đúng như tôi lo lắng, tôi đã lỡ chuyến xe khách Virginia Breeze từ Washington D.C. về trường tôi. Trong lúc chờ lấy đồ, tôi đã bật mindset cánh hữu - đòi quyền lợi chính đáng của mình. Tôi đã hỏi nhân viên hãng máy bay đó có thể giúp gì được cho tôi, ví dụ như dịch vụ gửi vali từ sân bay về nhà, hoặc là đền bù bằng tiền hoặc đền bù bằng coupon. Khi biết rằng nhân viên hãng hàng không không giúp gì mình được nhiều cả (mà tôi gọi đó là miễn trừ trách nhiệm!), tôi đã nảy ra ý tưởng là gọi cho hãng xe khách để nhờ họ vào tài xế chờ tôi một khoảng thời gian. Đây đơn giản là thứ duy nhất mà tôi có thể làm để níu kéo chuyến xe đó, và ko nhờ họ đồng ý. Họ chờ tôi 22 phút lận. Cơ mà, do thời gian chờ lấy đồ của tôi là quá lâu, thế nên xe đó bắt buộc phải di chuyển. Tệ vch!
Khi đã lỡ xe buýt, tôi đã chủ động nhanh chóng để tìm kiếm các giải pháp thế. May là tôi đã nhìn ra trường hợp này từ trước nên tôi đã chuẩn bị phương án 2 một cách chi tiết. Tôi đi Uber đến Union Station ở D.C., sau đó khi biết là tuyến này vẫn hoạt động và vẫn còn ghế (má ơi, luôn luôn còn ghế nhé), tôi mua vé tàu Amtrak trên app. Lên tàu, tôi thở phào nhẹ nhõm vì biết rằng tôi sẽ về đến phòng trong đêm nay.
5 tiếng sau, tôi xuống tàu ở Roanoke, nơi có Smartway Bus chờ chúng tôi. Tôi đi xe bus đó về trường, rồi đi thêm 1 tuyến buýt nữa để về nhà. Cuối cùng thì tôi cũng đã về được phòng tôi lúc 11 giờ đêm. Vui vì về đến nơi, và mệt vì chuyến đi bão táp!
Đúng là mọi sự tại xã hội trời thật, nhưng mà tôi sẽ cố gắng để kiểm soát cuộc đời mình. “Phương án hai” và “ko ngại va chạm” sẽ là kim chỉ nan để tôi vượt qua được những khó khăn!
Leave a Comment