Chuyện hàng ngày/Daily story

97 minute read

Published:

Nơi tôi kể những câu chuyện, suy nghĩ (vui) hàng ngày. Ngôn ngữ viết sẽ rất bình dân, đôi khi còn viết hơi quá một chút. This is where I write my (funny) daily stories. The language used is casual, sometimes exaggerating.

2024

Thói quen mua sắm

Tôi cũng ko ngờ, sau vài tháng quen thanh toán trực tiếp bằng ví Shopee Pay, tôi đã quên luôn cái lựa chọn thanh toán bằng tiền mặt rồi. Nói gì thì nói, thanh toán bằng tiền mặt sẽ an toàn hơn, vì tiền trao cháo múc, đỡ sợ shipper bùng hàng hoặc bị trộm mất hàng lúc tôi ko ở nhà. Cơ mà đấy, sau mấy tháng ko thanh toán tiền mặt bao giờ, khi hôm qua tôi đặt đồ trên Shopee cho mẹ tôi, tôi cũng tự động thanh toán bằng ShopeePay luôn. Công nhận là cái gì tiện lợi thì dễ nghiện thật!

Ô, mua trên Shopee á

Tôi chưa thấy mặt hàng nào trên Shopee mà có nhiều comment tiêu cực đến thế. Đó chính là ô. Tìm mãi trên shopee mà ko thấy cái ô nào tử tế :))) Ôi đm có shop rao là mua 1 tặng 1, xong trả tiền 2!

Tiểu thương = khống giá!

Tôi ko có ý quy chụp, cơ mà tôi đang bị sốc vì bộ chăn ga vỏ gối mà bạn gái tôi mua cho tôi với giá 500k, thì mẹ bạn mua với giá 450k/2 bộ. Ôi đinh công mệnh!

Từ giờ t sẽ ghi nhớ niềm đau này. Mua mấy đồ đó phải mặc cả! Tư duy mặc cả luôn luôn phải có, còn tư duy chống mặc cả chỉ bật lên với một số mặt hàng thôi!

Cái nết của những người ae

Quả thật, sau chuyến đi Shenzhen, tôi mới được củng cố thêm lập điểm rằng hội anh em của tôi cũng hay đánh giá và phán xét người khác lắm, và cũng để ý đến nhiều bản thân mình, chấp trước vào cơ thể họ. Cơ mà, khác với những người hai mặt, hội anh em của tôi thẳng thắn nói về điều đó, chứ ko cố tỏ ra thảo mai rồi nói xấu sau lưng người khác.

Max-cap policy for fair competition in Academia?

Max-cap policy is important and has been applied in many sports for fair competition. In a rough sense, an organization cannot spend more than what they earn, or the professional league may even apply max salary policy. That helps to balance the power of each team, avoiding “a super team” when the organization need to carry a big debt. In business, there are similar fair-competition laws (which I don’t know clearly), but it should serve in a similar way.

I wonder if we can apply the same thing to Academia. I care about the fact that current researchers don’t have time to decently review paper from peers. Maybe because they are forced to produce as much research output as possible. Should we help them by setting a max-cap policy, that a researcher is not allow to involved in 12 publications per year. That will create less fierce academic environment, giving researcher time to think of what’s really matter. Also, different research groups will received enough funding for their research, and they don’t have to always think of getting more funding by publishing more papers.

But, the reality in sport and business is that people still find a way to circumvent the fair-competition law. Big tech companies always find the way to swallow smaller companies that they consider as threats. Thus, I am not so positive about my proposal of max-cap policy in Academia.

Kế hoạch cuộc đời

Gần đây tôi có đặt ra câu hỏi về việc, tại sao thế hệ của chúng tôi cứ phải lao đầu vào công việc và tạm gác lại cuộc sống cá nhân, sau đó khi có vợ con rồi thì lại từ bỏ luôn cuộc chơi? Tôi thấy nó hơi bị ngược. Đương nhiên, những gì tôi bàn ở đây chỉ đúng khi mình luôn đảm bảo được nguồn thu nhập để trang trải cho gia đình và phòng trường hợp tai nạn.

Tôi thấy rằng nguyên tắc chọn công việc là “nghề chọn người”, có nghĩa là mình cần có kiến thức, kinh nghiệm, trải nghiệm để làm một nghề gì đó. Thực ra, nếu có 3 thứ đó, thì bạn mới biết là bạn có yêu nghề không, và từ đó bạn mới gắn bó được với công việc. Khi mà thế hệ hiện nay chỉ lao đầu vào công việc, thì họ chẳng có nhiều trải nghiệm, họ chẳng biết họ thích gì, vậy thì sao mà họ có thể hiểu được đâu là thứ xã hội cần. Họ sẽ chỉ đi làm như là một công cụ cho những người bên kinh doanh - những người có trải nghiệm và tầm nhìn chiến lược. Rồi khi nhiều tuổi hơn, nếu họ ko lên làm quản lý được, họ sẽ bị đào thải. Hoặc họ chọn việc settle down hoặc làm thứ khác, sau khi đã kiếm đủ tiền!

Cơ mà, tôi thiết nghĩ, người ta khi về già sẽ chẳng còn thú vui gì nữa, và lúc đó thứ họ làm giỏi nhất là công việc của họ. Vậy tại sao ko bắt đầu muộn hơn một chút, ví dụ như tuổi 40, và làm việc đến già - khi mà sức khỏe ko cho phép nữa? Trước tuổi 40, tạo sao ko cân bằng cuộc sống, dành đủ thời gian cho gia đình, trải nghiệm để thấy mình thích và mình cần gì nhất? Từ đó, mình sẽ biết được mình nên làm gì trong tương lai.

Đó là ý kiến cá nhân của tôi. Áp dụng kiến thức này vào thực tế, nó có nghĩa là tôi nên dành đủ thời gian cho bạn gái, thay vì chỉ chăm chăm vào công việc. Khi nào con tôi đủ lớn, vợ tôi có thể giúp tôi lo cho chúng, thì tôi bắt đầu all-in vào công việc! Đấy là suy nghĩ của tôi hiện tại!

Mệt mỏi khi phải đưa ra quyết định

Tôi đồng ý với clip này rằng con người sẽ chuyển từ concious system 2 sang autopilot system 1 để đưa ra quyết định khi họ phải đưa ra quyết định quá nhiều. Tôi từng phải dán nhãn cho dataset của tôi, và tôi đã trải qua điều tương tự. Ban đầu tốn rất nhiều thời gian để dán nhãn 1 ví dụ (instance), nghĩ tiêu chí này tiêu chí nọ, sau đó một hồi thì tôi autopilot, dán nhãn rất nhanh, ko kiểm tra các tiêu chí nữa.

Hình như việc viết lách cũng vậy. Việc chọn từ ngữ, đôi khi, tốn nhiều thời gian và công sức. Thế nên người ta mới muốn có AI viết giúp, sau đó chỉ ngồi sửa thôi. Việc sửa bài cũng vất, nhưng thực sự ko vất bằng việc viết bài!

Nhìn AI hay bất cứ công nghệ gì như một sự tự động hóa

Tuần trước mình có xem được series “Làm bạn với AI” của Shark Thái Vân Linh, trong đó có một clip nói về quá trình tự động hóa. Mình là dân kỹ thuật, nên thực ra những clip về kỹ thuật quá mình lại ko thích xem, vì đó là chuyên ngành của mình mà, mình xem lại làm gì. Thay vào đó, mình thích xem những clip nói về công nghẹ từ góc nhìn của kinh doanh. Và đấy chính là từ clip kia làm được.

Clip đã giúp mình hiểu được vai trò cốt lõi của công nghệ, như là một công cụ tự động hóa để tiết kiệm thời gian. Từ công việc văn phòng, lên bản thảo kế hoạch, làm slide thuyết trình, đến những việc xã hội như thu phí đường bộ, phạt nguội, hoặc chống người đột nhập, AI đều đã có thể giúp con người làm những việc này một cách nhanh chóng với mức thể hiện tốt, thậm chí là tốt hơn con người. Từ clip này, mình có thể hình dung ra được những công việc nào có thể được tự động hóa được bằng AI, và nói rộng ra là định hướng phát triển cho cả một công ty về AI. Đương nhiên là mình cần trí tưởng tưởng và cảm nhận thị trường đủ tốt để nắm bắt được những cơ hội ấy. Bên cạnh đó, mình cũng có thể biết được những ngành nghề nào sẽ ko bị thay thể bởi AI, vì bản chất những ngành nghề đó ko cần tự động hóa. Người ta muốn có sense of human ở những nghề đó, ví dụ như y tế, giáo dục, chính trị :D

Thua vì lợi thế của mình

Game 5 WC LOL 2022, T1 cố gắng backdoor DRX trong khi DRX đang ăn rồng ngàn tuổi, kết quả là T1 ko backdoor được và thua cay đắng. Game 4 MSI LOL 2024, BLG sau khi phá hủy được hai trụ nhà chính cua GenG thì chỉ chăm chăm đi backboor. Kết quả tương tự, backdoor ko thành và BLG thua GenG ở game đó, và ngậm ngùi nhìn GenG nâng cao chiếc cúp vô định MSI. Nói một cách trừu tượng hơn, T1 và BLG đã tạo được lợi thế để thắng, nhưng cũng vì lợi thế đó mà đã đưa ra quyết định sai lầm.

Câu chuyện này ko phải hiếm gặp. Cơ mà tôi ko thấy người ta bàn luận nhiều về vấn đề này một cách trung lập, mà hay bàn luận theo một cách tiếc nuối/tiêu cực kiểu có lợi thế mà tại sao ko biết tận dụng. Kỳ thực, trong nhiều trường hợp, khi mà người ta đạt được lợi thế, tự dưng người ta lại chỉ chăm chăm tận dụng lợi thế đó, mà quên mất rằng ban đầu người ta ko có xuất phát điểm tốt hơn những vẫn dành được lợi thế. Họ nên bình tĩnh xử lý, đa dạng hóa chiến thuật, thay vì chăm chăm vào lợi thế kia. Nên coi lợi thế kia chỉ là một công cụ/một cách để giúp mình tiếp tục dẫn đầu.

Với tôi, vì là một hs chuyên Toán, tôi cứ chăm chăm vào cái lợi thế đó để ko dứt khoát theo CNTT từ sớm. Đến lúc tôi chuyển hắn sang CNTT thì đã muộn hơn so với bạn bè và giờ tôi đang ở top sau trên đường đua. Nhưng ko sao, các bạn đi trước, những người thành công sớm, có thể sẽ rơi vào trường hợp kể trên. Tôi còn cơ hội vượt lên!

2023

Đi buôn

Sau khi tôi app PhD xong thì tôi có thời gian chăm chút cho (vẻ bên ngoài của) tôi nhiều hơn. Từ những chuyến đi chơi, tôi nhận ra giày tôi đã cũ, điện thoại tôi có camera đểu :)) Nên tôi quyết tâm thay đổi. Tôi làm quả speedrun 2 ngày đưa ra quyết định mua điện thoại, tìm máy, so sánh, xem đánh giá, rồi đi mua luôn. Tương tự với màn speedrun mua giày, cũng ko có gì để suy nghĩ, vì đôi giày Adidas tôi săn được quá đẹp :)) Rồi xong tự nhiên tôi lên Carousell nghịch ngợm, và lại hẹn kèo mua laptop cho mẹ tôi.

Qua những trải nghiệm xem hàng và giá cả, tôi nhận ra đồ điện tử ở HK (laptop, điện thoại) rẻ hơn ở VN rất nhiều, kể cả đồ cũ. Laptop E570 xịn mua lại ở HK chỉ tầm 700hkd ~ 2tr VND, ở VN toàn bán 8tr. Đắt gấp 4 lần! Giày hàng hiệu cũng thế, khéo sale còn rẻ hơn cả Bitis ấy, chứ chưa nói đến hàng hiệu ở VN. Chắc do thuế ở VN cao. Bảo sao tôi hay nghe chuyện người ta buôn điện thoại, đồ hiệu ở nước ngoài về VN.

Hòa âm phối khí

Gần đây tôi viết được 1 bài chủ đề teen pop tương tư. Nhìn lại những bài hát tôi đã viết, tôi nhận ra tôi có 5 bài hát nói về tình yêu, với 5 trạng thái tình cảm khác nhau (tương tư (vui), (buồn), yêu, chia tay (nặng nề), (nhẹ nhàng)). Với mỗi bài, tôi cũng đã nghĩ xem mình nên dùng nhạc cụ gì để làm beat. Giờ chỉ cần tìm người phối nhạc giúp mình là được :))

Bên cạnh đó, tôi cũng có những ý tưởng âm nhạc khác, ví dụ như nhờ nhóm Bức Tường rock hóa bài hát Những bàn chân lặng lẽ (sẽ hay lắm đây), và Đâu ai chung tình được mãi (Bonsa Nova). Cơ mà vẫn phải tìm được người giúp thì mới hiện thực hóa được.

Gái gú

Phim Làng trong Phố có một phân cảnh anh Hiếu đi sửa ống nước cho một chị da trắng mặc váy ngủ màu đỏ. Clip đó rất buồn cười, và tôi cũng thắc mắc tại sao các chị gái có nước da trắng lại trông hấp dẫn hơn những người có nước da xạm hơn? Tại sao??? Hóa ra, rất đơn giản. Mắt người dễ bị thu hút bởi ánh sáng, thế nên cái gì phát sáng hoặc độ phản quang cao hơn thì sẽ thu hút ánh nhìn hơn. Thế nên mắt tôi cứ bị chị diễn viên kia thu hút. Với lại, bảo sao con gái thích đánh phấn hoặc đeo trang sức, hoặc các ca sĩ mặc đồ lấp lánh, cốt là để thu hút ánh nhìn của người khác!

Không liên quan nhưng gần đây tôi phát hiện ra gout của mình là chị Thương trong “Phía trước là bầu trời” - hiền, tốt, dám nghiêm khắc.

Quá hay!

Không phải hài kịch nhưng tôi vừa xem vừa cười. Cười vì được khai sáng, cười vì được nghe những câu chuyện Cởi Mở.

VSAHK - Vietnamese Students’ Day

Cuối cùng thì ngày đó cũng đã đến. Công sức của chúng tôi trong 6 tháng ròng rã cuối cùng cũng được đến đáp (page and news)!

Có những cuộc họp dài 4h40’, hoặc những buổi onsite check hết cả buổi chiều. Tôi ví Vietnamese Students’ Day như 1 đứa bé trong bụng mẹ, kiểu một ngày đẹp trời cuối thàng 5 tôi nhận làm papa của nó, dành thời gian chăm chút cho nó để nó trào đời vào tháng 10 :))

Gặp đại diện bên FHKI

Số là tôi làm cho ban sự kiện của VSAHK, nên sự kiện sắp tới tôi sẽ phụ trách. Chúng tôi mời được Hiệp hội Thương nghiệp Hong Kong (FHKI) để đồng tổ chức sự kiện này. Tối qua, chúng tôi có vinh dự được gặp ông Anthony Lam, Phó Chủ Tịch của Thương Hội, để trao đổi qua về việc tổ chức. Ông ấy cực kỳ dễ gần, nói chuyện rất lôi cuốn, rất quan tâm đến bọn tôi, làm cho bọn tôi có cảm giác được trân trọng. Rất khâm phục ông về cách ông đối nhân xử thế.

Bên cạnh đó, ông ấy rất am hiểu Việt Nam và có khoảng 30 năm kinh nghiệm kinh doanh ở VN. Tôi thực sự rất bất ngờ vì ông có nói được chút tiếng Việt, biết nhiều thứ về VN mà tôi ko biết. À, ông còn là (một trong những người) chủ của Circle K Vietnam. Ông có cho bọn tôi cardvisit của ổng, và chị trợ lý của ổng trêu là về VN có thể show card này ra để được uống cafe miễn phí ở Circle K. Hiện tại thì công việc của ông ấy chắc chắn là bận rồi, nhưng ông vẫn dành thời gian để học Tiến Sĩ. Thật ngưỡng mộ làm sao!

Review EMNLP 2023

Haiz, I cost me a day to review a long paper. I don’t know if I spend too much time doing such thing, but by doing so I learn quite a lot from each paper. In total, I need to review 5 papers, and the review costs me nearly a week to complete. OMG!

Góc soi mói - Đâu ai chung tình được mãi

Tôi có cái nhìn ko thiện cảm với bài hát này. Nghe cái tên là thấy nó giống như lời bào chữa cho những người đi ngoại tình vậy. Thế nên tôi ko nghe bài này một cách chủ đích cho đến khi tôi lỡ nghe một đoạn bác Trương Gia Bình hát trong liveshow của chú Tùng Dương. Nghe giai điệu cũng hay đấy, nhưng tôi vẫn khắt khe, quyết tâm ko nghe :)) Rồi hôm nay tôi tự nhiên có hứng nghe bài đó, khi tôi nhìn thấy cụm từ “gian díu mập mờ” ở tên một video của kênh Sài Gòn Tếu.

Nhạc hay, gieo vần ổn, nhưng ý nghĩa của lời bài hát là thứ mà tôi phải băn khoăn. Ủa có thấy đoạn nào ngoại tình đâu?? Thế hóa ra chỉ là hai người đó chia tay, và rằng người con trai nhận ra mình thích nhưng lại sợ cô đơn, nên có những tâm trạng như vậy cho bài hát. Ơ xong câu cuối “Nghĩ đi em đâu ai chung tình được mãi” chẳng liên quan đến mấy câu trên. Ông thích một mình thì kệ ông, ông thích yêu kệ ông, cơ mà liên quan gì đến chuyện chung tình? Hay tôi hiểu thiếu nghĩa của từ chung tình, rằng ko yêu một ai đó nữa cũng được gọi là ko chung tình, hay phải có mối quan hệ ngoài lề thì mới được gọi là ko chung tình? Chẳng hiểu.

Tôi mở MV gốc lên xem, và bất ngờ chưa. Bạn gái của nhân vật chính mới là người ko chung tình. Ủa gì vậy? Câu chuyện chẳng ăn khớp với lời bài hát, và câu cuối của lời bài hát và nhan đề cũng ko liên quan lắm đến cả bài! Cảm giác ch*t ở trong lòng một ít :)

Âm nhạc điều khiển cuộc sống

Thi thoảng tôi có để ý rằng có tôi cảm thấy dễ chịu khi vừa nghe một bài hát vừa ngồi học, và thực ra nghe một lúc thì tôi ko còn cảm thấy là tôi đang nghe bài hát đó nữa. Tôi tự hỏi những bài hát đó có ảnh hưởng như thế nào lên cơ thể tôi? Gần đây tôi có đưa ra một giả thuyết, rằng tempo của bài hát có thể điều khiển tempo hay mức năng lượng tương ứng của cơ thể con người. Ví dụ như trong chiến trận thời xưa, người ta dùng trống, dùng tiếng hô để tăng nhuệ khí cho quân đội. Tôi nghe mấy bài nhạc đó, tôi cũng thấy máu tranh đấu trong người nổi lên.

Tôi có tìm hiểu nhanh trên mạng thì chưa thấy bài viết nào nói về tác dụng của âm nhạc cho việc học, nhưng tôi thấy hai bài viết sau. Một bài là “How music tempo can affect your running pace and recovery”, nghe giống trường hợp người ta bật nhạc sập sình ở phòng gym để tăng hưng phấn cho người tập, sau đó về nhà thì nghe nhạc du dương êm ái để cơ thể thư giãn và hồi phục. Bài còn lại thì liên quan đến việc người ta đi mua sắm “How does music tempo influence shopping speed and spending?”. Mới đọc title của bài này là tôi đã thấy giật mình rồi. Rõ là có nhiều thứ liên quan đến tâm lý học mà mình ko biết, và mình bị chi phối một cách vô thức như vậy đấy.

Vô duyên đối diện bất tương phùng

Thực ra là ko gặp đâu, chỉ là đến lúc cô giáo D đăng story rằng bạn ấy vừa bay sang Bangkok thì tôi mới giật mình. Hôm qua, trong lúc ngồi chờ lên máy bay, tôi thấy ai đó trông giống bạn. Cơ mà kiểu, ui giồi người ta giống nhau là chuyện bình thường, có gì đâu mà quan tâm. Tôi cũng định chụp ảnh lại và nhắn trêu bạn là có người trông giống bạn quá, nhưng lại thôi vì tôi thấy nó lãng xẹt :)) Đến lúc xem story của bạn thì tôi mới biết người đó ko giống bạn, mà đó là bạn tôi luôn :))

Mưa ở HK nó … lịch sự

Nghe được câu này, tôi cười đau cả bụng. Hôm qua tôi bay từ VN sang HK, kết thúc đợt ăn chơi 2 tuần. Chuyến bay hôm qua ko đông lắm, và thực ra cũng ko có gì đáng nói. À, có một gia đình gồm 3 thế hệ đi du lịch HK, khi mà người con trai đã lấy vợ và có con, nhưng trông anh zai đó còn trẻ hơn cả tôi :)) Btw, anh zai đó và đứa con trai trông trẻ trâu như nhau, và khi xuống sân bay ở HK thì đứa con trai thốt lên câu “Mưa ở HK nó .. lịch sự hơn ở VN vì nó có cơn”. Tôi vừa ôm bụng cười vừa đi đến cửa hải quan …

Quê hương đổi mới

Hôm trước trong một bài viết, tôi có khen sự phát triển ở Hà Nội. Đến hôm nay, khi tôi nổi hứng đạp xe quanh xã ở quê tôi, thì tôi mới thấy quê tôi cũng phát triển rất nhanh. Thứ dễ thấy là hình thức thanh toán. Giờ hầu như cửa hàng nào cũng có hình thức chuyển khoản rồi, chứ ko chỉ có mỗi tiền mặt. Đường xá thì được ốp vỉa hè bóng loáng, trông thật xịn xò :)) Đi sang thôn khác thì thấy những bờ “hồ” (tôi ko biết nên gọi nó là ao hay hồ nữa :v) được lắp lan can để tăng tính an toàn. Và đương nhiên, ko thể ko kể đến là khu thể thao của xã. Tôi nhớ đợt Tết trông nó còn rách rưới lắm, giờ thì được xây bao loan xung quanh, nhà thể chất thì đã có người chơi cầu lông đều đều chứ ko bị bỏ hoang nữa. Nói chung là trông khanh trang sạch sẽ, rất ưng mắt tui :)) Chẳng biết mấy năm nữa thì quê tôi còn phát triển đến cỡ nào.

P/s. một khía cạnh khác mà tôi chưa nhắc đến đó là mua sắm online. Tôi ko biết hàng xóm thế nào nhưng nhà tôi chắc giờ sẽ toàn mua hàng online. Bố tôi, lúc tôi vừa về thì bảo bố ko thích mua hàng online (chắc vì sợ lừa đảo), nhưng tôi đã mua cho bố tôi hai thứ và có vẻ bố tôi cũng thích rồi đây :)) Tiện thế, sao mà ko thích cho được!

Đi thăm trường cũ

Tôi có hẹn gặp mấy đứa bạn học ở trường KHTN, thực ra là bắt một đứa khao vì nó đỗ công chức trong Tổng cục Thống kê :)) Nghe oai ri.

Tôi hẹn các bạn ở trường KHTN, một phần nghĩ rằng các bạn đi làm ở gần trường nên cũng dễ qua đó, một phần cũng vì tôi muốn xem lại trường cũ xem nó ra sao. Công nhận là đẹp thật. Các tòa nhà được sơn lại, phủ lên đó là những cây hoa giấy, mang lại cảm giác rất quen thuộc. Tôi có đi qua những phòng mà tôi học những môn Toán và môn Cơ sở Văn Hóa, còn hội trường tầng 7 thì thôi, tôi lười lên đó lắm.

Ngồi nghỉ ở vườn hoa của trường một lúc thì chủ chi đến. Hóa ra là anh em định hẹn nhau ở gần khu chơi bi-a luôn, thế là tôi lại mất công lai bạn chủ chi ra khu đó. Tôi thì vừa từ gần khu đó đi Grab đến trường, giờ lại quay lại chỗ kia. Bực thật :)).

Deadline là liều thuốc bổ

Tôi cong mông chạy thí nghiệm và viết báo để cho kịp EMNLP. Đây là bài báo đầu tiên mà tôi làm tác giả chính, nên tôi vừa háo hức vừa áp lực. Lúc đó tôi nghĩ đến một ví dụ, đó là nhà văn Nam Cao (tôi ko chắc chắn về tên nhà văn đó). Ông viết rất nhiều tác phẩm hay khi ông cần tiền để lấy vợ. Có những thứ vừa là áp lực vừa là động lực để phấn đấu mới thật là ý nghĩa. Tôi cũng vậy, nhờ có deadline của EMNLP thì tôi mới có bài báo nghiên cứu của riêng mình. Tuy nhiên, tôi ví deadline là thuốc mà, kể cả có bổ thì nó vẫn có mặt trái. Uống nhiều cũng ko tốt đâu.

Sense of Loser

Thú thực là, lúc tôi có cảm giác này là lúc tôi đang bận viết báo nghiên cứu, nên ko có thời gian và tâm trí để viết những lời này ra. Lúc tôi đang viết những dòng này thì chắc phải là 1 tháng sau khi tôi note lại chủ đề này, nên cảm xúc có thể ko còn nguyên vẹn nữa.

Từ lúc học tiểu học đến hết cấp ba thì tôi luôn là đứa học giỏi Toán nhất lớp, nên chỉ trừ giai đoạn lớp 6-7 là tôi có kém các bạn cùng khối (nhưng vẫn nhất lớp), còn đâu thì tôi hầu như chưa phải chịu cảm giác thua kém ai. Lúc học đại học thì biết rằng mình cần thời gian để chọn ngành nghề cho đúng, thế nên tôi cũng ko hay so sánh mình với các bạn, chủ yếu là phải trả lời được câu hỏi của mình rằng mình sẽ theo ngành gì đã. Hiện tại tôi cũng đã chọn chuyên ngành nghiên cứu được hai năm, và trong lứa của tôi ở lab của thầy tôi, có một bạn người Trung nổi bật lên hẳn. Tôi hay gọi nó là con đẻ của thầy, vì nó được thầy tin tưởng giao phó nhiều project và việc quan trọng của lab, đương nhiên expectation của thầy đặt lên nó chắc cũng cao hơn tôi. Nhưng đó là chuyện khác, chuyện chính ở bài viết này đó là tôi cảm thấy mình thua kém nó. Thực sự thua kém nhiều thứ, từ kỹ năng làm thí nghiệm, trình độ viết báo, đến kiến thức về ngành NLP. Tôi cũng chẳng biết sự thực là tôi thua kém nó bao nhiêu, nhưng tôi luôn có cảm giác là vậy.

Cuối cùng thì tôi cũng “được” rơi vào hoàn cảnh mà những đứa bạn hồi cấp 2 và cấp 3 của tôi phải chịu khi tôi luôn cố gắng giữ thế độc tôn. Cảm giác thua kém ở “mặt trận chính” luôn khiến người ta lo lắng. Giờ tôi cũng được lo lắng như các bạn, cũng ko được thầy của mình quan tâm như “con đẻ” của thầy, và phải học cách tự sinh tồn. Tốt thôi, đây là cơ hội tốt để tôi trưởng thành.

Những người bạn Trung Quốc của tôi

Trong một ngày, 3 người bạn người Trung Quốc làm tôi cười ko nhặt được miệng.

Đầu buổi chiều, bạn đầu tiên trả lời tin nhắn của tôi từ lúc tôi … mới quay lại HK, tức là 2 tháng trước. Hồi đó tôi nhắn bạn để mời bạn ăn bánh chưng, rồi 2 tháng sau bạn trả lời là “Tại sao t lại quên trả lời tin nhắn của m nhỉ? Lúc nào m có thì cho t thử nhé :))”. Okie bạn, đợi năm sau nhé!

Đến chiều muộn, một thanh niên khác gửi tôi lời giải của bài về nhà của một môn học. Tôi thấy lạ vch, vào cảm ơn và nhắc bạn rằng bài về nhà này … quá hạn nộp rồi :)) Phản ứng của nó thì chắc tôi ko cần mô tả nữa :v Ảo thật đấy!

Đến tối, hàng xóm của tôi (cũng là roommate cũ của tôi hồi học năm 2, đợt Tết tôi có cho nó thử ăn bánh Chưng) nhắn tôi là có quà từ quê nó. Một hồi sau thì nó nhắn tiếp là, nó nhận ra quà này thực ra từ … Việt Nam. Đó là bánh đậu xanh Hải Dương, rất phổ biến ở quê nó, và hồi bé nó ăn suốt. Tốt lắm bạn, cho người Việt đồ ăn Việt!

Parents in VTV series

I don’t know where I should place this snippet. It seems not funny to place here :/, but okay, I will temporarily place it here. Coincidentally, two film series in VTV, namely “Dưới bóng cây hạnh phúc” and “Đứng nói khi yêu”, end in the same day (Mar 29, 2023). Scripts of these series depict a lot of different life stories, a lot of different aspects of relationship. Yet the most tragedic climax of these series ALL ORIGINATE FROM PARENTS OF PROTAGONISTS! The parents represents the old mindset, that spark or magnify the conflict between couples in the films. They all tell others (and I believe they do) they just wish all the best to their children, but they don’t know what is the best for their children. Speaking from the angle of business, it’s really similar to the case of “don’t understand customers’ need”. Once parent “don’t understand their customers’ need”, their “company, relationship with the customer” will soon collapse. That’s really what happen in the films.

Lễ ra mắt Hội sinh viên VN tại Hồng Công

To, hoành tráng, ca sĩ hát hay :)) Đây là lần đầu tiên mà mình được gặp nhiều các bạn dư học sinh VN ở HK như vậy. 4 năm trước bọn mình có được tham gia tiệc Quốc Khánh của Lãnh Sứ Quán (LSQ), nhưng cảm giác nó ko to thế này.

Ngoài các bạn du học sinh thì có rất nhiều kiều bào người Việt sinh sống ở HK cũng đến tham dự. Hội SV VN ở HK thực tế là một tổ chức của LSQ, thế nên việc có nhiều người ko phải là du học sinh cũng tham dự sự kiện ko phải là điều gì khó hiểu. Ôi cái không khí Việt Nam này, thật là đáng quý. Hi vọng hội sẽ phát triển bền vững, tổ chức được nhiều hoạt động cho sinh viên! Sắp tới, mình sẽ tham gia ban cán sự của Hội, phụ trách mảng sự kiện (thể thao, văn nghệ, e-sport :P). Quẩy lên ae ei!

Dự án Máu Hiếm

Tối chủ nhật tuần trước khi sang HK, tôi có gặp cả chú H NDNT và anh H - đại ca của tôi hồi cấp hai, người đã giúp tôi nhiều ở những ngày đầu để tôi có được thành tích như vậy trong những năm THPT. Tình cờ tôi được nghe chú H kể lại về dự án Máu Hiếm (cho tất cả các loại máu chứ ko chỉ các máu hiếm), rằng chú rất tâm huyết với dự án này, nó sẽ giải quyết được vấn đề phải đổ bỏ nhiều máu dự trừ ko dùng được. Cụ thể là mình sẽ xây dựng app hiến máu, khi nào bệnh viện cần thì sẽ liên hệ để lấy máu. Như vậy sẽ đảm bảo chất lượng cho máu, vừa ko phải bảo quản nhiều. Đó là luận điểm mà chú đưa ra.

Sau đó tôi gặp anh H. Anh ấy đang là bác sĩ nội trú gây mê hồi sức, nên hẳn là anh sẽ giải đáp được thắc mắc của tôi. Tôi kể cho anh nghe về dự án máu hiếm, đặt nhiều câu hỏi để xem tiềm năng thực sự của dự án đến đâu. Theo anh ấy thì dự án này:

  1. chỉ đang làm điều mà Viện Huyết học và Truyền máu Trung Ương đang làm. Viện cũng lưu lại số của những người có máu hiếm, đến lúc họ cần thì sẽ liên lạc. Vậy nên mới có chuyện một người hiến máu chục lần trong 1 năm.
  2. không thực tiễn, vì thực tế các bệnh viện luôn luôn thiếu máu! Thế nên ko có chuyện có máu dự trù bị đổ đi. Đương nhiên thông tin này cần phải được xác nhận lại. Bên cạnh đó, kể cả có dự trữ ít máu đi và áp dụng mô hình “cơ thể là kho chứa máu di động”, thì khi muốn truyền cho người khác thì máu sẽ phải được kiểm tra và phân tách. Việc này sẽ cản trở việc cấp cứu. Thế nên, dưới khía cạnh Y học, dự án Máu Hiếm sẽ ko có nhiều ưu điểm gì.

Chắc biết đâu mới là sự lựa chọn đúng đắn. Chắc có lẽ mình cứ theo Viện Trung Ương xem sao!

Anh thanh niên

Lặng lẽ Sapa, giờ thì mn nhớ nhân vật này chưa? Anh ấy chỉ sống một mình trên một đỉnh núi, nghiên cứu khí tượng thủy văn gì gì đó. Khi có ai đến chơi thì ảnh rất mừng, đủ để hiểu cuộc sống của anh cô đơn thế nào.

Tôi có một bạn hơn tôi 1 tuổi, hồi cấp 3 đợt ôn thi vòng 2, tôi và anh ấy ở cùng phòng, nên từ đó mới thân nhau. Giờ thì anh học xong Học viện An Ninh, về làm ở một xã ven sông Hồng trong huyện tôi. Ra Tết, tôi và đứa em họ ra chơi với anh. Chẳng có ai trực cùng anh cả, mấy ông trực cùng ca thì tót về nhà ăn cơm rồi. Chỗ đấy thì toàn là đất trống, hình như để tổ chức hội làng, đến đêm thì nó im như tờ luôn. Tội anh thật, trông anh có khác gì anh thanh niên trong câu chuyện kia ko cơ chứ! Máy tính, đàn ca sáo nhị ở đó đều có, nhưng chơi cho ai nghe? Anh có một bể cá để tiêu khiển, nhưng cá có phát ra tiếng động được đâu. Tôi hỏi anh sao ko nuôi chó, thì anh bảo anh đã cố nuôi nhưng ko thành, mấy con anh nuôi đến chết cả. Hic, chúng nó buồn quá nên c.h.ế.t chăng?

Mà thôi, nói chuyện vui đi, anh ấy mới cảnh cáo được 1 người bán thực phẩm chức năng dạo, tạm gọi là lừa đảo. Anh nói về thủ đoạn tinh vi của người ấy (nói chung là những người làm việc đó), rằng họ tặng quà cho người dân thì tặng có mấy thứ ti ti, thế mà thực phẩm chức năng của họ thì bán đắt hơn nhiều so với giá nhập. Nếu lừa bán được 1 sản phẩm thì họ cũng lãi to rồi! Đã thế dân mình còn nhẹ dạ cả tin, dễ bị lừa. Bảo sao lừa đảo còn có đất dung thân!

Sắp tới có lễ hội đền Ngự Dội, lễ hội rước thánh Tản Viên từ Đền Và ở Sơn Tây sang đền Ngự Dội ở Vĩnh Ninh, nhóm của anh sẽ phải chuẩn bị bố trí an ninh cho sự kiện một cách kỹ càng. Thôi, chúc anh hoàn thành công việc và tìm được thú vui cho mình ở cái nơi hoang vắng đấy =)

Emotion Conservation Law

Ya, sound like Energy Conservation Law, but the principle is a bit different. Actually, it’s just integral :D Consider a person, if we can quantify the emotion of him/her at any time, and take the integral of that function w.r.t time and between two timestamps that you are at normal mood/state, the result should be 0. That mean your mood/state is the anti-derivative of your time-dependent emotion.

In fact, the ‘conservation’ implies that if we feel happy sometimes, we must feel sad sometimes too. It’s easy to imagine: You joined a summer program with strangers, you had two weeks to make friends, work and play with them. You felt very happy about that, and suddenly after two weeks you and them went back home and you missed them very much. That’s just a normal process. Or reversely, you can think like your emotion = change of mood/state. Your mood is up, you feel happy, then when it is down back to the original point, you will feel sad. Again, it’s normal.

Ngáo mua sắm - Phần 2

Thực ra cũng ko ngáo lắm đâu, có lý do phết (nghe quen quen, lần 1 cũng thế mà nhỉ?), đó là tôi chỉ có 1 áo khoác mỏng, sang tháng 3/4 khi thời tiết ko còn lạnh nữa thì tôi sẽ mặc áo như vậy. Nếu chỉ có 1 cái thì ko đổi mode được :v. Thế nên ko một chút do dự, khi tôi thấy Shopee sale áo như thế, tôi đặt mua ngay trong 1 nốt nhạc. Rẻ lắm, có 70k (cả tiền ship) thôi :))

Lúc nhận áo thì tôi hơi bàng hoàng. Sao cái áo này trông … phèn phèn nhỉ? Sao trong ảnh thì nó đẹp thế, mà cầm nó trên tay thì thấy chất vải ko khác gì cái áo cũ của tôi, cái mà bây giờ đã thành rẻ lau :/ Kiểm tra lại hình ảnh trên shop, tôi thấy cái áo cũng … giống ảnh phết. Ủa, thế thì … hmmm, sao lúc tôi mua tôi lại nghĩ áo này có dáng thể thao nhỉ? Ngáo thực sự. Chắc là lúc đó tôi đã ở trạng thái ngáo mua sắm ko cần suy nghĩ nhiều. Đồ công nghệ trên shopee còn tin được, chứ quần áo thì đừng tin nhé!

Chơi nhà thầy

Ối giồi ôi, tôi nhắn tin hỏi thầy có nhà ko để tôi vào chơi, nhưng thầy tôi chỉ đáp lại bằng Sticker :)) Okay, đến ngày hẹn thì tôi vẫn đi. Phóng xe vào Vĩnh Yên, vẫn con đường đấy, vẫn căn nhà ấy, tôi tấp xe lên vỉa hè và gọi thấy thật to. Tiếng của thầy trong nhà vọng ra, và nhoáng cái thầy đã ra mở cửa cho tôi. Lâu lắm rồi tôi mới gặp thầy, hình như 3,4 năm rồi. Thầy đã hơn 60 tuổi, đã nghỉ hưu chính thức, nhưng trông thầy còn ‘trẻ khỏe’ lắm, vẫn cười vang lắm :D.

Hai thầy trò tâm sự về nhiều thứ trong mấy năm qua, nào là thầy được Huân Chương Lao Động Hạng 3, Chiến sĩ thi đua yêu nước (hmm, tôi ko chắc lắm, nhưng tên của danh hiệu có từ ‘Yêu nước’ và 5 năm mới trao 1 lần, mỗi lĩnh vực chỉ có 1 người được nhận. Thế mà thầy tôi được nhận, oai chưa :v), …; rồi chuyện thầy ở nhà chán quá nên qua rằm thầy sẽ lại đi dạy ở CVP để quyết tâm có thủ khoa. Thiết nghĩ thầy còn nhiều nhiệt huyết như vậy thì rõ là nên tiếp tục đi dạy. Khéo thầy còn có thêm học sinh thi IMO cũng nên :p. Trước khi về, thầy có bảo tôi có sách Toán bên HK thì mua giúp thầy, thế là tôi kể cho thầy nghe về cuốn sách hôm trước thầy L.A.V tặng và thầy ưng cuốn đó luôn. Hôm sau tôi gửi chuyển phát nhanh cho thầy. Hi vọng quyển sách trong tay thầy sẽ lan tỏa được nhiều giá trị hơn là chỉ nằm trong tủ sách của tôi!

YEP NDNT

Sau khi khám bệnh thì tôi đến tiệc của NDNT luôn (một công đôi việc hehe). Mặc dù sở trường là hát, cơ mà được giao nhiệm vụ thì vẫn run. Khi tôi đến đó thì mới chỉ có vài người, mn còn đang xem trận VN gặp Indonesia. May quá, văn nghệ kiểu này có thể nhìn màn hình được, tức là ko cần phải thuộc lời.

Văn nghệ xong, các bác, các cô, các chú phát biểu. Mn bắt đầu ăn. Ko có gì đáng nói (những lời chú Hải phát biểu rất hay, nhưng mình đã được nghe chú nói về những ý đó nhiều lần nên lần này ko có gì bình luận nữa). Đến lúc ăn xong xuôi, ae gạ tôi lên hát trước để mở đầu tăng hai, KARAOKE. Tôi mở màn xong thì anh em lên hát. Cháy, cháy nhà, ae hát cháy quá! Các thánh gào ghê vch luôn. Thế này thì văn nghệ của những năm sau dễ tổ chức rồi. Không phải tổng duyệt gì hết, tôi cứ đốt trước, anh em sẽ cháy theo ngay!

CẢNH BÁO KHÔNG LÀM THEO: Còn một vụ nữa, T và N ạ, anh đã nghĩ ra kế để điều tra mối quan hệ mà mn bàn tán. Cần một người hy sinh thân mình để giả vờ chuẩn bị tán 1 bạn, rồi hỏi bạn kia xem hai người có mối quan hệ gì không để tán. Ae thì phải nói thật với nhau, tránh trường hợp gà nhà đá nhau. Đấy, thế là moi tin thành công :D

Đi khám bệnh

Nhà tôi vừa xuống bệnh viện đại học Y khám tổng quát. Mẹ tôi lên kế hoạch từ lúc tôi mới về VN, cơ mà hôm kia cả nhà mới đi khám được. Dậy sớm, thuê xe người quen đưa đi HN, có mặt ở đại học Y lúc 6h sáng. Ez

Nhà tôi vào lấy số, số nhỏ vì lúc đó chưa nhiều người đến. Khám xong xuôi các thứ thì mới có 8 rưỡi, tôi tranh thủ ngồi nghịch .. thôi ko nhắc lại nữa :/ Lấy kết quả thì bệnh của mẹ và chị tôi chẳng có gì bất ngờ, kê đơn thuốc về uống là được. Còn tôi thì lòi ra một bệnh … to be continued

P/s1: Anh chị em nhớ sinh hoạt điều độ, ăn uống đủ chất, tập thể dục, và ngủ sớm. Nếu ko thì cơ thể của bạn cũng chẳng biểu hiện ra nó có vấn đề đâu, đến lúc đi khám mới biết.
P/s2: Sếp nào học ở ĐH Y thì cho tôi xin mật khẩu wifi của NVYT DHY với, chứ dùng wifi cho bệnh nhân thì chậm lắm :)))

2022

Nghệ sĩ nhân dân ChatGPT - C(húa) H(ề) GPT

Có thể bạn đã chán nghe cụm từ ChatGPT vì tôi đã nói quá nhiều về nó, và người khác cũng nói quá nhiều về nó. Nó là một công cụ tuyệt diệu (khi đọc kỹ hướng dẫn sử dụng và làm theo đó), nhưng nếu hỏi nó những thứ nó ko được train kỹ, sự việc có thể biến thành một trò hề.

Tôi, một nghiên cứu sinh ngành ChatGPT, ko thể thờ ơ với nó được. Tôi dành thời gian nghiên cứu và .. nghịch ngợm nó. Tôi nghĩ đến những câu hỏi troll trong tiếng Việt và những câu hỏi làm mưa làm gió mạng xã hội, và quyết định hỏi ChatGPT:

  1. “Bạn biết Truyện Kiều của Nguyễn Du không?” và “Vậy bạn có biết em của Thùy Kiều trong câu chuyện này có tên là gì không?”
  2. “Quang Trung và Nguyễn Huệ có phải hai anh em không?”

Và câu trả lời của ChatGPT là:

Bịa vừa thôi ông, tôi cười đau bụng lắm rồi 😂

Just found a video

https://www.youtube.com/watch?v=9L0GO0Fgu4g
It’s about the English proficiency of middle school students in Shanghai. They are monsters!

Thi cuối kỳ

Sau 3 năm, đây là đợt thi cuối kỳ đầu tiên tôi được lên trường thi trực tiếp. Cảm giác cũng ko có gì khác biệt lắm, khéo còn thỏa mái hơn thi trực tuyến vì không phải lo setup thiết bị. Kỳ này tôi học và thi một môn, và môn đó về Computer Science. Nói không phải khen, nhưng mấy môn COMP toàn sợ học sinh làm xong sớm và không có gì để làm tiếp nên các thầy cho đề dài miên man. Viết mỏi hết cả tay mà vẫn chưa xong @@.

Được cái việc chấm điểm diễn ra rất nhanh, mặc dù môn này có tầm 100 học sinh lận, sáng thi tối biết điểm luôn LOL. Nay tôi đi kiểm tra bài thi thì phát hiện một lỗi tính toán sai. Cay :)) Nhưng cũng chịu, có bài tính đúng thì cũng phải có bài tính sai, những bài khác tính đúng hết là ổn rồi, ko đòi hỏi gì ở bản thân nữa. Có điều trong những bài còn lại, có bài tôi biết tính đúng nhưng ko biết làm :D

Giải thích từ Hán Việt

Hôm trước nói chuyện với bạn, tự dưng tôi được nghe lại định nghĩa của từ thủy chung. Thấy nó bảo, ‘chung’ trong ‘chung kết’ có nghĩa là cuối cùng hoặc sau cùng, còn ‘thủy’ trong ‘quầy kem thủy tạ ở đầu hồ Gươm’ có nghĩa là đầu tiên. Nghe cũng hợp lý phết nhỉ 😇

A Math problem can be a Data Science problem

“In particular, I began looking at texts, trying to understand how we understand them … microanalyzing one paragraph from Newsweek, trying to specify every bit of knowledge required for understanding the text and describing how every linguistic problem in the text invokes that knowledge to arrive at solutions.” - Influences and Inferences (Jerry R. Hobbs). The paragraph that again inspires me to inspect data closely.

Follow at thinking at default mode, I retrospect the time at high school, how I solved Math problems. And, ohhhh, there were a lot of problems which needed me to play with a lot of examples, then gradually draw the arguments and finally solve them. With no difference, currently when people deal with a data science problem, they also need to look at data to draw the gut feel about each attributes, each instances, hypothesize the proplem as which data instances are outliers, which attributes are important… to build the model to analyze the dataset. See, they are not different.

Depressed because of poor data

Omg, I’m gonna die with the dataset! I and my mentor have discussed the poor quality of this dataset, but still use it to verify our methodology. Inspired by my professor and other professers’ advices, I once again look at the data. I try to find a positive example, but cannot find any @@ All instances in the evaluation set seems not to be true! Can’t bear!

Chương trình truyền hình dạy học/giao lưu tiếng Việt cho người ngoại quốc ở Việt Nam

Gần đây tôi thấy nhiều các show liên quan đến tiếng Việt được sản xuất. Năm ngoái thì có “Vua Tiếng Việt”, thi thoảng cũng có các bạn nước ngoài tham gia, rồi đầu năm nay thì có “Chữ V diệu kỳ”, và gần đây thì có “Nhập gia tùy tục”. Hai chương trình kể sau dành riêng cho các bạn nước ngoài. Thế mới thấy chính phủ VN bắt đầu quan tâm hơn đến cộng đồng người ngoại quốc ở VN. Khi đất nước hội nhập phát triển, càng ngày sẽ càng có nhiều người từ các nước khác đến VN để lập nghiệp và sinh sống. Để họ hòa nhập với cộng đồng nước sở tại, rất cần những chương trình truyền hình như đã kể trên.

Tuy nhiên, ở một góc nhìn khác có phần hơi tiêu cực một chút, tôi nhìn những chương trình kể trên như một sự “bành trướng văn hóa”. Giữa năm nay, VTV có đưa tin về quyết tâm “xuất khẩu văn hóa” của thành phố Hà Nội, noi gương Hàn Quốc và nhiều quốc gia khác. Nó là điều tất yếu của một quốc gia/vùng (đang) phát triển, nhưng liệu nó có trở thành sự “xâm lược văn hóa” ở những nước mà văn hóa chưa phát triển, chưa đủ ‘hay’ để khiến dân tộc đó phải gìn giữ thay vì du nhập văn hóa ‘hay hơn’ từ nước khác?

Play with VR devices

At first, when I just join Psy+ team and they told me that they were developing an VR app with AI therapist, I considered VR as redundant (dien dat bang tieng viet, no la ‘hien than cua tu ban’, va toi ko thich ‘tu ban’). I thought that a simple chatbot, which can be served via Messenger, Wechat, WhatsApp …, is enough, and the focus of the application should be the NLP models.

BUT, yesterday my team rent VR devices from the library counter and tried to deploy our app. Even though our model couldn’t run yet, but I could experience the VR environment. Oh my god! With some app named Google Earth, I flied to and enjoyed the scene of a lot of cities. With my eyes covered by the VR glass, I felt how my feets react to the scene change. The reaction was like I was really flying! After the session, I made a joke that ‘experience in VR world will make users excited and out-of-depression immedidately, so we don’t need to focus much on NLP models’ :))

Xóm tôi

Vậy là ngày mai, anh hàng xóm nhà tôi sẽ lấy vợ, để mặc chị tôi ở lại chờ mong trong xóm chỉ còn chị em nhà tôi chưa lập gia đình. Chắc bố mẹ tôi cũng sốt ruột lắm, vì cũng đã kêu ca với chúng tôi nhiều lần. Tôi là con trai nên ko bị áp lực chuyện lấy vợ quá sớm, nhưng chị tôi thì khác, chịu khá nhiều áp lực. Cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ biết tập trung học hành cho nhanh xong thôi. Chuyện lập gia đình ko phải chuyện một sớm một chiều, mà cũng ko phải muốn là được.

Chửi khi nghiên cứu

Ối giồi, chuyện này siêu bình thường luôn. Nhưng tôi cứ thích viết lên đây. Chửi vì do mình ko cẩn thận, hoặc do mình muốn làm cho xong mà toàn gặp những lỗi trời ơi đất hỡi. Hoặc có thể chửi do bản năng hoặc để xả stress.

Ngồi ở phòng, thi thoảng tôi lại nghe tiếng chửi. Xuất phát từ ai thì tôi ko nói đâu :)

Booking dot UST

Even though booking.com failed to proceed my flight booking, I will not debrief it here. Instead, “booking system in HKUST is rubbished”, my friend said, especially for badminton. I really don’t know why a lot of people, lncluding me, cannot access the server in the first minute when the booking system is just openning. After that first minute, almost all courts are gone, just a few left which I will book for immediately @@

Talking to my friends, they are quite surprised about my booking. They even cannot book a court :) Two of them suggested that I was previleged that I had my name/id in some part of the system, so it favors me LOL. What an idea! Ya, the code is close-source, who knows what the developers add to source code of the booking system. Btw, last weekend, I found a cheat code :) Change the time in my device so that I can connect to the server first, but still have to wait until the system really opens.

Two weeks ago, I signed up to a mingling session named Comfort Paws, where people can play with therapy dogs. Actually, the session is a component of the whole program, in which participants will be trained to support dog therary session. But for some reason, the program is cancelled, and only provide mingling sessions, like the one I signed up. When time came, I went to the venue, and soon recognized that only students with comfirmation email from organizing committee are allowed to join. Sad, but it seems that there are more people caring about mental healthcare than I thought. Good news!

Several days later, noticing the competitivity of mental health-related events, as soon as I received email about MHFA (Mental Health First Aid) program, I swifted the path from my doom to the office and was the first person to sign up. Yeah! And furthermore, last week, I was invited to join a startup providing mental health therapy (CBT) service. Of course, I joined.

Em tôi đã trưởng thành

Lâu lâu ko nói chuyện với đứa em ‘kết nghĩa’, nay nhân dịp chuẩn bị vào năm học mới, tôi rủ nó video call. Nửa đầu câu chuyện là những chuyện tán ngẫu bình thường, như sang đến nửa sau của câu chuyện, tôi thực sự thấy dáng dấp của một người đã trưởng thành! Chẳng biết nó đã sâu sắc, có tư tưởng tiến bộ như vậy từ bao giờ, nhưng hôm nay tôi mới thực sự để ý.

Nó cũng như tôi, combat với bố mẹ về những vấn đề trong cuộc sống. Nó khuyên em trai nó ko nên chạy theo danh tiếng của trường như lời khuyên của bố mẹ, mà hãy theo trường nào mạnh ở ngành mà đứa em nó thích. Nó, do dạy tiếng anh đều đều và được tiếp xúc với nhiều học sinh cấp ba, muốn thành lập một tổ chức để định hướng cho học sinh, để học sinh hiểu được mình nên chọn trường nào ngành nào, thay vì chỉ chăm chăm vào các trường có danh tiếng. Ô chao, em tôi đã lớn rồi!

Lập gia đình - First blood in NDNT

Mặc dù đây là lần thứ hai tôi biết tin rằng một đứa bạn của tôi lập gia đình, nhưng lần này nó lạ lắm :) Lần trước là một bạn nữ, và chồng của bạn ấy hơn chúng tôi 8 tuổi, nên coi như trong nhà vẫn có một người đã trưởng thành cáng đáng mọi việc. Nhưng đằng này thì khác, bạn tôi và vợ cũng chỉ tầm tuổi tôi, nên tôi cứ hình dung như kiểu hai đứa trẻ lấy nhau vậy.

Hic, tôi thì vẫn hồn nhiên vô tư, vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường và chưa biết bao giờ thì ra trường :), còn bạn tôi thì đã về nhà chồng vợ. Bước vào một cuộc hôn nhân sớm như vậy, tôi trộm nghĩ hai đứa sẽ vất vả lắm đây. Nhưng mong là hai đứa sẽ ổn.

Dục

Nhân tiện câu chuyện về việc tôi dần dân ‘thích’ chuyên ngành của mình, tôi có liên hệ đến vấn đề khác tế nhị hơn trong tình yêu. Tôi tự hỏi, tại sao lúc hai người có quan hệ tình cảm với nhau, thì họ có mong muốn được ‘gần gũi’? Liệu đó có phải do cơ chế sinh sản chi phối, hay mong muốn được hòa làm một của hai người (trích Prof. Simon Wong, HUMA1000G, HKUST), như kiểu Optimus Prime kết hợp với Ultra Magnus để tạo ra thực thể mạnh hơn :))?

Học MPhil

Tôi chuẩn bị bước vào kỳ học mới, nên từ 2 tuần trước, tôi đã nghỉ thực tập và quay trở lại với việc nghiên cứu. Lần này khác với những lần nghiên cứu hoặc đi làm trước - tôi sẽ nghiên cứu toàn thời gian trong suốt một thời gian dài (có thể là từ giờ đến hết đời), chứ không chỉ thi thoảng động đến hoặc ngắn hạn.

Sau hai tuần mà ngày nào tôi cũng nghiên cứu vấn đề đó, bố sung kiến thức xung quanh nó, và nghĩ về cách giải quyết vấn đề, tôi thấy mình bắt đầu có cảm giác như … thích một ai đó :) Biểu hiện ư, đó là tôi thường xuyên nghĩ đến chuyên ngành của mình trong những lúc thả trôi tâm thức, thay vì những thứ linh tinh khác. Đúng kiểu, “nếu ko theo được nghề mình thích thì hãy thích nghề mình theo”!

Xuân hạ thu đông rồi lại xuân

Thực ra tôi chụp được có 3 bức ảnh thôi, và đều vào mùa hè. Nhưng thiết nghĩ, trên phương diện hình ảnh, thì 3 bức này là đại diện cho các kiểu thời tiết rồi. Các phương diện khác thì cần những giác quan khác để cảm nhận.

Mắm tôm

Hàng xóm nhà mình có sở thích nấu ăn. Thi thoảng lúc đang ngồi học, một số mùi thơm của các món ăn bay sang nhà mình, chiếm trọn lấy không khí trong cả căn phòng. Hôm nay (31/7) cũng như vậy, nhưng có một điều lạ: Mùi hương hôm nay thật quen thuộc - Mắm tôm! Thơm vch! Có khi nào họ đang xào rau muống không nhỉ?

Bảo hành màn hình máy tính

Vch, gọi điện cho trung tâm bảo hành thì phải nói chuyện với bot, nó nói thì chậm, mà cũng chẳng hiểu nó cần thông tin gì để mình được nối máy đến đội hỗ trợ. Nhanh trí lục lại kinh nghiệm về chuyên ngành NLP, tôi đã phớt lờ câu hỏi của bot và vào vấn đề luôn: T muốn gặp technical team! May quá, nó nối máy rồi.

Nhưng chưa hết đâu. Đội kỹ thuật hỏi tôi một vài thông tin cơ bản, và mất tận 5 PHÚT để họ tự tin rằng họ nghe đúng email của tôi. Vch! A for Apple, B for Ball suốt!

Hóng hớt được tin tức siêu nóng

Ối làng nước ơi, đứa mà tôi thích năm lớp x và tán suốt lắm 20xx và đứa bạn thân của tôi hồi cấp x sắp thành đôi thì phải! Dẫu biết trong đầu tôi có nhiều tình huống viễn tưởng, nhưng khi biết có một tình huống sắp trở thành sự thật thì tôi ko thể nhịn cười được =))

Mà còn thế này cơ, hình tôi là người gián tiếp mai mối hai đứa nó. Tết năm 20xx, tôi mạnh dạn rủ bạn nữ trong đoạn trên đến họp hội cấp x của tôi, đương nhiên là đứa bạn thân của tôi có mặt rồi. Trong buổi đó, hai đứa nó ko thích hát karaoke nên ngồi nói chuyện với nhau suốt, tôi nghĩ cũng bình thưởng thôi. Sau đó vài tháng, bạn tôi cũng rủ tôi và bạn nữ kia tham gia vụ khai trương bất động sản gì gì đó (bạn tôi có nhiệm vụ mời khách :v, ko đủ nên đến lượt tôi). Bẵng đi một khoảng thời gian, và …

Hai đứa nó mà lấy nhau thì tôi mừng lắm đây. Tha hồ cà khịa. Nên hát bài “Vợ người ta” ở nhà trai hay nhà gái nhỉ?

P/s: Theo thông tin mới nhất thì bạn tôi ko thành công, vậy là tôi ko được cà khịa rồi :))

Leave a Comment