Lần đầu đi xem bóng đá

16 minute read

Published:

Mọi chuyện bắt đầu khi tôi còn đang ở Việt Nam trong kỳ nghỉ. Hội cổ động viên (cđv) bóng đá HP liên hệ trực tiếp với hội sinh viên (hsv) Việt Nam tại HK để giúp tổ chức đón đoàn ở HK và những buổi giao lưu giữa cđv HP và cộng đồng người Việt ở HK. Kỳ thực tôi ko quan tâm lắm, vì tôi những lý do sau: 1. tôi ko phải người HP, 2. tôi ko hâm mộ bóng đá, và 3. tôi đang là papa tổng quản của một sự kiện của hội sinh viên rồi, tôi ko thể ôm thêm việc nữa.

Bẵng đi một khoảng thời gian, cụ thể là 1 tháng, khi mà trận đấu đã gần kề và các sự kiện tiền trận đấu được nâng tầm lên thành hoạt động trong chuỗi sự kiện chào mừng quốc khánh 2/9, một thầy ở trường tôi đã “đấu thầu” để tổ chức trận giao hữu trong cộng đồng người Việt ở HK ở trường tôi. Rồi xong thầy cứ thế giao nhiệm vụ cho tôi và một anh nghiên cứu sinh (trong khi chưa hỏi dò xem tôi có thể giúp hay ko). Tôi giúp xin miễn phí cho khách, tìm người đón khách ở cổng trường, và tìm người tặng hoa cho các đội bóng giao hữu hôm đó. Thực ra công việc cũng chẳng đáng là bao đâu, nhưng tôi bực nhất là chuyện tôi ko rõ mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào. Thực tế thì cũng khác xa so với tưởng tượng. Tôi lên cổng trường đón khách nhưng thực ra ko phải đón ai cả, khách đi xe ô tô đến, lao thắng đển sân bóng, tôi đứng như người vô dụng ở cổng trường (cùng với người anh em từng súng bên súng đầu sát bên đầu :v), rồi lại vác xác đến sân bóng, căng não soi mọi người có làm gì mà ban quản lý sân ko cho phép hay ko. Tôi mệt vch, đến giữa buổi thì nhờ anh PA để ý hộ mọi việc rồi tôi trốn về ăn tối.

Các bạn nghĩ là tôi lạc đề rồi đúng ko? Đúng thế :v Thực ra trận bóng giao hữu kia là một điểm trừ vào lòng nhiệt huyết của tôi để đi cổ vũ cho đội HP. Cơ mà, mong muốn được đi xem một trận bóng đá trực tiếp của tôi là quá lớn, điểm trừ kia ko đáng gì. Trước ngày bóng lăn, do đa số sv đăng ký đi xem đều là từ HKUST, tôi muốn set kèo rủ mn đi chung. Nhưng mà nhiều điều ngoài dự tính quá, tôi đau đầu và mặc kệ, chỉ đăng thông báo là mai ai muốn lấy vé thì cứ đến gặp tôi. Thế là xong.

Ngày bóng lăn, anh C ở hội người Việt nhắn lại cho tôi bảo tôi hãy ra đó sớm để lấy vé, vì ra muộn thì có khi ko gặp được anh ấy nữa. Thế là kế hoạch của tôi lại thay đổi, ko kịp ăn tối trước mà phải xách mông lên xe bus ra Mong Kok Stadium ngay. 7 rưỡi đá nhưng 5 rưỡi tôi đã có mặt và lấy vé cho hsv xong (btw, tôi được chứng kiến màn deal vé của anh C và ban quản lý sân, căng phết). Vì đây lần đầu tiên tôi đến sân bóng nên nhiều thứ ở đây khiến tôi tò mò. “Pass Holder” và “Ticket Holder” là lối đi cho khách mời và người mua vé bình thường hả? Rồi quầy redemption là cho ai? Cho pass holder hử? Hơi khó hiểu.

Rảnh quá ko có việc gì làm vì những nguời khác tận hơn 7 giờ mới tới (trừ một chị đến sớm hơn cả tôi), tôi đi loanh quanh khu công viên gần đó. Khu này chill phết, người già và trẻ em đến chơi bóng bàn và nói chuyện hóng mát với nhau. Tôi cũng tranh thủ đọc 5 trang của cuốn “Good Habits, Bad Habits” để coi như xong chỉ tiêu của hôm sau. Đúng như dự đoán, mặc dù tôi ở trong không gian có rất nhiều người, nhưng tôi ko bị đau đầu như trận bóng giao hữu hôm trước vì tôi được tập trung vào một thứ gì đó. Tôi vừa hoàn thành chỉ tiêu thì có thêm hai người đến, cơ mà chưa đủ quân số. Còn 3 đồng chí nữa. Bên trong sân bóng, hai đội đã ra sân, nên chúng tôi ko thể chờ thêm được nữa. May quá có 1 thanh niên dính phải bùa y** nên đã tình nguyện ở ngoài chờ. Tôi liển ủy thác số vé còn lại cho nó rồi cong mông chạy vào cửa soát vé và lên khán đài. (Lúc sau thì thanh niên này chỉ đưa vé được cho 1 bạn, hai đồng chí còn lại đến muộn hơn còn nó thì đã làm rơi vé. zô zụng! May là theo tin mật, hai đồng chí đến muộn đã được 1 chú ra về sớm cho vé, vì chú ấy nghĩ HP thua rồi)

Cảm giác đầu tiên của tôi khi vào đến sân bóng là .. phê. Tôi ko bị kích thích bởi hình ảnh, nhưng rất nhạy với âm thanh. Mà các bạn có thể tưởng tượng ra cảnh 3000 khán giả hô hào lúc đầu trận, âm thanh vang vọng sân vận động nó hào hùng hoành tráng đến cỡ nào. 3 người vào sân trước đi đến khu cđv HP, trèo lên những hàng ghế trên cao và bắt đầu nhập cuộc, hô hào cùng cđv Hải Phòng.

Hiệp 1 hai đội tranh nhau thể hiện mình có chân gỗ quý hơn. Nói chung là nhạt, nên tôi bắt đầu hóng mọi thứ xung quanh. Bác Tổng Lãnh Sứ Quán có tới sân, vào hóa ra ngồi giữa hội cđv HP chứ ko phải ngồi ở khu VIP như tôi nghĩ. Ấy thế mà có anh zai ngồi gần đó, mới đầu trận đã đòi làm gì đó mẹ của trọng tài. Gần cuối hiệp một thì đội HK bất ngờ có bàn thắng nhờ một pha sút cầu vồng đẹp mắt. Không khí có phần náo nhiệt hơn, khi cđv HK thì vỡ òa, còn cđv HP thì bung sức để sốc lại tinh thần cho các cầu thủ. Vài phút sau thì hiệp 1 kết thúc. Tôi cũng chưa phải gào nhiều lắm, vẫn còn dư nhiều sức.

Hiệp hai hai đội đá vẫn có phần chán, và đội bạn dần nhường thế trận cho đội mình để bảo toàn cách biệt. Hải Phòng bắt đầu những đợt tấn cống liên hồi. Sức nóng được đẩy lên cao hơn, những chiếc họng được bật công suất tối đa. Tôi tham gia những đợi hô cùng cả hội cđv, nào là “Hải Phòng cố lên”, “Việt Nam vô địch”, “Xuân Trường cố lên”, “Đình Triệu cố lên”, etc. Những chiếc họng khàn dần dần, và bọn tôi được các cô tiếp nước để tiếp tục cháy trên khán đài. Đây mới chính là cảm xúc, trải nghiệm là tôi mong đợi. Fan phong trào, thắng thì vui mà thua cũng ko buồn, nên tôi cổ vũ cực kỳ nhiệt tình. Gào càng to càng tốt. Càng cảm xúc càng tốt. Được hòa vào một hội cổ động viên thật là sự gắn kết cảm xúc khó tả. Và như để đền đáp lại những chiếc họng đã cháy ko ngừng nghỉ suốt hiệp hai, phút 87, các cầu thủ HP đã ghi được bàn thắng từ pha đá bồi penalty. Hội cđv vỡ òa trong sung sướng!

Tỷ số 1-1 được giữ đến hết thời gian chính thức, buộc hai đội bước vào thời gian hiệp phụ. Có vẻ như đội HK có dấu hiệu xuống sức, khi mà nhiều cầu thủ bên đó bị chuột rút từ cuối hiệp hai, trong khi đội HP thì vẫn ép sân đều đều. Và điều gì đến đã đến, ghi liền hai bàn ở hiệp phụ thứ 2, 3-1 cho Hải Phòng. Tôi gào như 1 thằng điên trên khán đài, cùng với bao nhiêu người điên khác đang cháy hết mình để cổ vũ. Cơ mà công nhận người ta nói “cđv bóng đá toxic” ko hề ngoa. Khi HP gỡ hòa, cđv HK rầm lên “Boo” (âm thanh để discourage cầu thủ Hải Phòng). Tôi quay mặt sang phía cđv HK gào lên “Boo đi, thoải mái”. Thanh niên ngồi cạnh tôi thì chỉ chắp tay niệm phật “Boo đi zừm” :D. Vụ đó nhẹ nhàng, chứ đến lúc HP ghi được bàn thứ 3, các thanh nên bên HP chạy sang khu cđv HK cà khịa, dẫn đến cãi vã. May là tổ bảo vệ vào cuộc kịp thời nên ko có xô xát.

Khi tỷ số đã là người bình thường (có một ba :D) và chỉ còn 5 phút, HP chắc chắn thắng rồi, bọn tôi tẩu vi thượng sách. Vì ngồi đến hết trận thì sẽ rất đông người cùng ra về, khó mà đi nhanh được. Vừa xuống đến đường pitch thì HP lại ghi thêm bàn nữa, thế là các thanh niên HP tiếp tục gáy, lại định chạy sang khu cđv HK, cơ mà tổ bảo vệ đã ngăn lại. Vì thế nên bọn tôi tạm thời chưa được đi qua. 1 phút sau, khi mọi thứ ổn định hơn, bọn tôi âm thầm đi ra khán đài của cđv HK để ra về. Buồn cười thật, chưa bao giờ mình lại có nỗi sợ bị đánh như vậy.

Trận đấu kết thúc với tỷ số 4-1 cho Hải Phòng. Quả là một trải nghiệm đáng nhớ đối với tôi :D eZen Life!

Leave a Comment