Review sách: Kẻ Tẩy Não

10 minute read

Published:

Vâng, vậy là sau 7749 ngày tôi mới đọc xong cuốn sách dày gần 400 trang này. Bạn tôi tặng tôi từ hồi Tết, mà giờ mới đọc xong :)) Do là truyện nên cũng dễ đọc dễ nhớ thôi, nhưng có điều tôi lười đọc liền mạch, toàn lấy cớ là bận nghiên cứu để tạm dừng mạch truyện. Chỉ đến khi tôi nộp bài báo nghiên cứu đầu tiên của mình, tôi mới toàn tâm toàn ý để đọc nốt cuốn này. Dạo đầu thế thôi, vào câu truyện chính nào!

Nó kể về hành trình phá án của một phòng cảnh sát ở một vùng ở Thụy Điển. Các vụ bắt cóc các cô gái đôi mươi khiến tổ cảnh sát lật lại những vụ án hai thập kỷ trước đó. Những chi tiết dần dần được hé lộ, và chúng đều liên quan đến một gia đình giàu có ở vùng đó. Qua quá trình đấu tranh phá án, với một số quyết định liều lĩnh và vô vàn sự lo lắng, người cảnh sát đứng đầu vụ điều tra đã nắm được một thông tin cực kỳ quan trọng, dẫn đến trái ngọt cuối cùng rằng tổ đã phá án thành công. Họ chỉ được đích danh người cháu trưởng trong gia đình kia là thủ phạm của những vụ án gần đây, còn người con trai thứ là thủ phạm của những vụ án hai thập kỷ trước đó.

Câu chuyện chính là thế, nhưng điều mà tôi quan tâm hơn cả là nguyên do của những vụ án. Quay lại câu chuyện nhà đó, khi một người đàn ông bị hoàn cảnh xô đẩy vào sự nghèo khó. Ông không có nhiều sự lựa chọn, nên ông đã dùng tài ăn nói của ông và sự ngây thơ trong trắng của hai đứa con trai để đi lòe người. Ông nói rằng ông có kết nối với chúa, và rằng hai đứa con trai ông có năng lực chữa bệnh bẩm sinh. Nhiều người đã tin lời ông nói, tôn sùng ông, dâng cho ông nhiều của cải, trong đó có cả một cơ ngơi mà đến tận nhiều thập kỷ sau nó vẫn là ước mơ của rất nhiều người. Tuy nhiên, tài ăn nói của ông cũng khiến cho người con trai thứ cũng tin rằng mình có năng lực chữa bệnh. Khi đã kiếm đủ từ trò lừa bịp đó và bắt đầu hạ màn, ông ko muốn nói thật cho những người con trai biết rằng mình đã lừa chúng, lừa mọi người, nên ông chọn cách nói dối rằng khả năng bẩm sinh của hai người con trai đã biến mất. Người con trai thứ rất thất vọng về điều đó. Đến khi gia đình xảy ra một biến cố lớn - người cháu trai trưởng nhưng là con riêng của người dâu cả và người con trai thứ bị bệnh hiểm nghèo, người con trai thứ do tin vào năng lực chữa lành của hắn nên đã cuồng tín và thực hiện những ‘nghi thức’ mà hắn tin rằng sẽ giúp hắn lấy lại được năng lực đã mất để chữa trị cho đứa con của mình. Hắn bắt cóc những cô gái trẻ, đánh đập họ, rồi lại cố gắng chữa trị cho họ. Hắn cũng ghi chép lại những gì mình đã làm một cách tỉ mỉ. Đương nhiên, những hành động của hắn chẳng có ích gì. Người cháu trưởng được cứu vì người ông đã hiến tủy. Nhờ sự vụ đó, người cháu trưởng lại càng gắn bó với người ông hơn, để rồi như một nghiệp báo mà gia đình ông phải gánh, người cháu cũng lại tin vào những câu chuyện về khả năng chữa lành. Hắn tin rằng năng lực đó có ở trong hắn, chỉ có điều nó chưa được bộc lộ ra. Trở lại thời điểm của câu chuyện, người cháu khi biết tin mình có một khối u não, đã nhớ về cách lấy lại năng lực chữa lành trong cuốn sổ tay của người chú - người bố sinh học của hắn mà hắn đã tìm thấy nó như một định mệnh. Hắn khao khát có được năng lực đó để chữa trị cho chính bản thân mình. Hắn làm theo những gì mà cuốn sổ tay lưu lại, đã bắt cóc những cô gái trẻ, đánh đập họ, rồi lại chữa lành. Nhưng cũng như người bố sinh học của hắn, chẳng có tác dụng gì. Cuối cùng, cuộc đời hắn kết thúc trong bệnh viện tâm thần của trại giam.

Chẳng ngẫu nhiên khi tác giả đặt tên cuốn sách này là Kẻ Tẩy Não. Tất cả những sự kiện này vô hình chung đều bắt nguồn từ người ông. Số phận của những người con và người cháu đã phần nào được sắp đặt bởi hành động của người ông trong quá khứ. Nếu người ông ko tẩy não họ và những con chiên mộ đạo, liệu họ có rơi vào những nghịch cảnh như vậy ko? Những điều này làm tôi liên hệ ngay đến post mà tôi viết một vài hôm trước. Có lẽ phần lớn cuộc sống chúng ta đã được định đoạt từ rất lâu trước khi chúng ta ra đời. Tôi thực sự ko biết có chút gì ngẫu nhiên trong cuộc sống của mỗi con người ko? Nếu vật chất quyết định ý thức, thì do mọi chuyển động của các vật chất thực ra đều tính toán được chứ ko hề ngẫu nhiên (chúng ta coi nó ngẫu nhiên vì chúng ta ko tính toán được), chẳng phải chúng sẽ quyết định ý thức của chúng ta một cách tuyệt đối hay sao? Và điều đó có nghĩa là thuyết định mệnh đúng?

Chẳng biết sao nữa. Đến việc tôi ngồi viết post này cũng ko biết có phải là sự kiện ngẫu nhiên hay ko, hay nó vốn đã được định đoạt từ vụ nổ Big Bang rồi?

Leave a Comment