Sang Virginia Tech thỉnh kinh :D
Published:
Post này sẽ ghi lại những trải nghiệm tôi có trong việc chuẩn bị trước sang Mỹ, trong chuyến đi từ nhà tới trường, và những ngày đầu tiên của tôi trên đất Mỹ.
Chia tay mọi người
Có lẽ tôi sẽ không ghi lại chi tiết những cuộc gặp trong hè này để chia tay người thân, thầy cô, bạn bè mà tôi quen biết. Chắc tôi phải có gần 20 buổi hẹn như vậy á! Tôi vẫn nhớ có một hôm tháng 7, lúc tôi ở quê, tôi đã đến chào 5 thầy giáo cũ của tôi. Quả là năng suất, và cũng là việc nên làm. Trong số hai người thân mà tôi chào, có lẽ bà ngoại và thím ruột là hai người mà tôi ko biết có còn cơ hội gặp lại hay ko :( Đối với tôi, việc tôi đến chào họ ko chỉ đơn thuần là cho chuyến đi này, mà có thể là …
Giữa tháng 7, tôi xuống HN để gặp bạn gái (a.k.a em bé của tôi <3) và bạn bè của tôi. Tôi có khá là nhiều cuộc gặp với bạn bè, rải rác trong vòng 1 tuần. Họ đều là những anh em đồng chí của tôi từ trước, và tôi thực sự rất trân quý tình bạn với họ. Tôi ko ngại việc phải di chuyển xa ở đất Hà Nội để gặp mọi người, vì đó là điều tôi muốn làm, và tôi nỗ lực làm được. Cơ mà, dù gì thì tôi cũng phải nói, chỉ có một người - một trong những người bạn thân nhất của tôi - đã đi 10km đến chỗ tôi vì tôi có việc ko thể di chuyển xa chỗ trọ được. Tôi cảm nhận được tình bạn chân thanh từ người đó!
À, mà tôi bận việc gì mà ko thể di chuyển xa chỗ trọ được? Bạn gái tôi ốm, nhập viện. Theo tôi biết thì đây là lần đầu tiên bạn gái tôi đi viện trong đời, và trùng hợp thay, đây là lần đầu tiên tôi đưa người thân đi viện. Quả là một trải nghiệm mới @@ Tôi và bạn tôi đều nghĩ kiểu, chắc đây là thử thách mà ông trời đặt ra trước khi chúng tôi phải yêu xa, để xem chúng tôi yêu thương nhau đến đâu và quyết định xem có nên duy trì mối quan hệ này hay ko :)
Gần cuối tháng 7, bạn gái tôi ra viện, và tôi cũng về quê, chuẩn bị hành lý trước khi sang Mỹ!
Chuẩn bị hành lý
Tôi đã đặt rất nhiều đồ trên shopee để bổ sung vào hệ thống trang bị của tôi trước khi sang Mỹ rồi. Tôi có 2 vali, 1 vali 24 inch và 1 vali 28 inch. Nói chung là tôi cũng nhiều đồ, thế nên 2 vali đấy thực ra là không đủ để tôi nhét tất cả các đồ của tôi vào đấy đâu. Tôi sẽ cần phải chọn lựa xem đồ gì đem, đồ gì để lại.
Cách ngày bay 1 tuần, với kỹ năng sắp xếp đồ đạc thượng thừa, tôi đã nhét được rất nhiều đồ đến mức hai vali của tôi quá cân :))). Là 1 người vốn có bản năng kiểm soát mọi thứ xung quanh và muốn mọi thứ đều ổn, tôi liên tục sắp xếp lại đồ để phòng trường hợp nếu quá cân thì tôi sẽ tháo đồ một cách dễ dàng và nhờ người thân cầm đồ về. Tôi cũng đã nhắc nhở bản thân rằng là cái việc chuẩn bị này nó sẽ còn kéo dài và tôi không cần phải sắp xếp mọi thứ quá ngăn nắp từ sớm. Cơ mà tôi cứ hơi tí lại mở vali ra đóng vali lại, lấy cái này ra, đắp thêm cái kia. Mệt não phết @@
Hôm cuối thì tôi có hơi lo về chuyện mang thực phẩm, cụ thể là lá tía tô khô, khô sang Mỹ. Theo quy định thì những thứ đó sẽ cần phải khai báo hoặc thậm chí bị cấm đem vào nước Mỹ (kèm với tiền phạt). Tôi đã hỏi 1 vài người và quyết định là vẫn sẽ đem túi lá khô đi để mùa đông thì tôi sẽ pha với nước ấm để uống nước (Thực tế thì lúc qua cửa hải quan, chả ai kiểm tra hành lý của tôi, và tôi cũng chẳng thấy ai đưa tờ khai báo gì cả, thế nên là tôi cứ đem gói là tía tô đó về trường thôi)
Cuối cùng là tôi đã đóng gói được 2 vali trước ngày bay. Hơi quá cân 1 tí nhưng mà trộm vía, đến lúc đến sân bay thì nhân viên hãng bay cũng không kiểm tra luôn, chắc là thấy các vali gọn gàng rồi. Thường thì các hãng hàng không xịn xò (4, 5 sao) thì họ sẽ ko khó khăn trong chuyện đó, vì họ thu tiền của mình nhiều hơn các hãng khác rồi mà :))
Ngày bay đã đến
Tối hôm trước thì bố mẹ đãi tôi một bữa thịnh soạn. Có thịt nướng, bánh cuốn hàng xóm cho, … Nói chung là “ngoang”. Tối đó, tôi vẫn ngủ được bình thường, tôi ko khóc như lần quay lại HK vào đầu năm 2022 nữa. Có lẽ tôi đã trường thành hơn về mặt cảm xúc rồi.
Đến ngày bay, tôi bay lúc 11 giờ rưỡi, cơ mà gần 7 giờ tôi cùng bố mẹ đã xuất phát từ nhà. Chỉ sau chưa đầy 1 tiếng, tôi đã có mặt ở sân bay Nội Bài. Tôi ngồi chơi nói chuyện với bố mẹ tôi, chứ thực ra lúc tôi đến còn chưa đến giờ làm thủ tục lấy vé máy bay luôn. Tôi cũng chờ “em bé”” của tôi ra chào tôi trước khi tôi đi làm PhD ở Mỹ. Khổ thân “em bé” bác sĩ, sáng đó 8h mới trực xong, rồi lại phải tức tốc ra sân bay luôn. Em bé đến và đem cho tôi những món quà sinh nhật sớm! Một khung ảnh mà em tự làm, và một chiếc bánh sinh nhật to đoành! Lâu lắm rồi tôi mới có bánh sinh nhật (ko trách cứ gì gia đình tôi đâu, vì tôi thường ko ở nhà vào dịp tôi sinh nhật). Đây quả là lần sinh nhật đáng nhớ nhất của tôi! Cảm ơn em bé cụa anh!
Trước giờ bay tầm 1 tiếng 20 phút thì tôi chào bố mẹ và em bé để cửa hải quan. Mẹ tôi thì sướt mướt, mhưng bố tôi và em bé của tôi thì không. Đó là 1 niềm động viên rất lớn đối với tôi, vì tôi thực sự không muốn người thân của tôi quá bịn rịn trong ngày mà tôi rời quê hương để phát triển sự nghiệp. Ba vị trí mà tôi ngồi là 25D, 51D, và 8D cho 3 chuyến bay, tổng của chúng là 84D. Thật là trùng hợp, +84 là code của Việt Nam, còn D thì là DO VAN QUYET!
Chặng 1: HAN -> TPE
Tôi sẽ quá cảnh ở Đài Loan ở chặng đầu tiên. Tôi khá bất ngờ khi chuyến bay từ Việt Nam sang Đài Loan của tôi có rất rất rất nhiều người Việt. So sánh chuyến bay này với chuyến bay sang Hồng Kông, thì chuyến bay sang Đài Loan có tỷ lệ người việt trên chuyến bay cao hơn so với tỷ lệ người Việt trên chuyến bay sang Hồng Kông là rất nhiều. 1 lý do đơn giản, đó là hóa ra cộng đồng người Việt ở Đài Loan rất đông. Ngay từ nhỏ, tôi đã được nghe khái niệm lấy chồng Đài Loan hoặc đi Đài Loan xuất khẩu lao động. Khi tôi hạ cánh ở sân bay Đào Viên ở Đài Bắc, tôi đã thấy một vài người đại diện của các công ty đứng ở cửa xuống máy bay để đón nhân viên của họ. Người Việt ở đây đông như vậy, bảo sao sân bay Đào Viên có dùng tiếng Việt là 1 ngôn ngữ chỉ dẫn ở sân bay.
À, cũng phải nói qua một chút về ấn tượng của tôi với sân bay Đào Viên. Đây là 1 sân bay rất lớn rất xịn xò. So với 2 sân bay quốc tế lớn nhất ở Việt Nam đó là Nội Bài và Tân Sơn Nhất thì sân bay này đỉnh, chắc ngang ngửa sân bay Hồng Kông. Thủ tục quá cảnh ở đây cũng khá là nhanh, mà phần quá cảnh thì vắng người đến mức mà lực lượng an ninh ngồi chơi nói chuyện với nhau suốt. Tôi chỉ mất 30 phút để đến cửa bay cho chuyến bay từ Đào Viên đến Los Angeles.
Tôi cũng có chút háo hức đấy tôi đi khám phá sân bay. Tôi chụp 1 vài bức ảnh để gửi cho người thân. Còn về chuyến bay sắp tới kéo dài 12 tiếng rưỡi, tôi thấy không lo lắng lắm. Vì sao á, vì việc của tôi là ngồi một chỗ, có phải làm gì đâu mà lo, và kỳ thực là cũng có rất nhiều người Việt bay sang Los Angeles. Đương nhiên là tôi cũng thấy người Mẽo rồi, bắt đầu cảm nhận được hơi thở của nước Mỹ rồi :)))
Chặng 2: TPE -> LAX
Chuyến bay bị muộn 1 tiếng, nhưng đấy không phải là vấn đề lớn đối với tôi, vì tôi có tận 7 tiếng ở sân bay ở Mỹ để làm các thủ tục cho chuyến bay tiếp theo. Khi chuẩn bị bay thì các tiếp viên của hãng bay có trao quà đến cho các em bé trên máy bay. Đúng là hãng bay xịn sò có khác. Cơ mà cái tai nghe mà họ cho chúng tôi khá dở. Nó nghe còn tệ hơn cả cái tai nghe 15k tôi mua trên shopee nữa :(
Do đây là chuyến bay dài nên hành khách được ăn 2 bữa. Bữa 1 là lúc cất cánh được 2 tiếng, bữa 2 là lúc trước khi hạ cánh 2 tiếng. Thời gian ở giữa chuyến bay được thiết kế để hành khách đi ngủ, họ còn chủ động tắt hết đèn trong khoang máy bay cơ mà.
Giai đoạn đầu của chuyến bay, tôi đã xem phim “Decision to Leave”. Phải công nhận là cách làm phim của người Hàn rất ảo. Tôi thấy mình bị cuốn hút bởi cái cách mà bộ phim dẫn dắt người xem qua câu chuyện của nó. Xong thì tôi xem thêm một phim tài liệu về Beyonce, cốt là để tôi buồn ngủ hẳn. Lúc chuẩn bị đi ngủ trên chuyến bay tôi để ý đến đội ngũ tiếp viên trên máy bay. Hóa ra họ phải đứng ở cuối mỗi khoang, quan sát xem có hành khách nào có yêu cầu gì hay không. Đó nghề nào cũng có những vất vả riêng.
Tôi ngủ đẫy giấc và thức dậy trước lúc họ phục vụ bữa thứ 2 có một xíu. Rồi nhoằng cái, 2 tiếng sau, tôi hạ cánh ở Los Angeles. Tôi tức tốc đến cửa hải quan để nhập cảnh. Tôi không biết là sẽ có những thủ tục gì, nên tôi cũng “háo hức” xem mình cần phải làm những gì. Đương nhiên là tôi không lo lắng lắm vì tôi có rất nhiều thời gian ở sân bay này trước chuyến bay tiếp theo.
Thật là bất ngờ khi tôi chẳng thấy ai kiểm tra đồ đạc của tôi cả. Rõ ràng theo website của cục xuất nhập cảnh Mỹ và lời kể của bạn bè thì tôi sẽ cần phải đi qua 1 cửa nào đó (Port of Entry) để nhân viên an ninh ở sân bay kiểm tra hành lý của chúng tôi một cách ngẫu nhiên. Cơ mà tôi cứ thế đi thẳng đến cửa bay tiếp theo luôn chả thấy ai kiểm tra gì cả :))) Lạ thật! Với trải nghiệm như vậy, tôi chắc mẩm lần sau chỉ cần 3 tiếng rưỡi để transit. Đó là đã tính trường hợp 1 tiếng delay, 1 tiếng nhập cảnh, 1 tiếng để đến cửa bay cho chuyến tiếp theo, và 30p lên máy bay. Thế là đủ.
Có điều, tôi bắt đầu nhận ra 1 vấn đề. Tôi phát hiện ra điện thoại Xiaomi của tôi không dùng được ở Mỹ. Ôi thật là buồn. Tôi dành cả 4 tiếng còn lại ở sân bay LAX để tìm hiểu về thứ đã khiến đt của tôi ko hoạt động được (hóa ra nó là IMEI blacklist, hmmm). Tôi cũng tìm hiểu dần xem tôi nên mua điện thoại nào để thay thế. Chốt là khi nào có tháng lương đầu tiên, tôi sẽ mua Iphone XS :))) Iphone bên này rẻ mà :v
Chặng 3: LAX -> IAD
Chuyến bay tiếp theo của tôi là từ Los Angeles đến thủ đô Washington D.C. Nó là chuyến bay ban đêm theo giờ địa phương, thế nên mọi người lại tiếp tục đi ngủ. Tôi thì vẫn còn bị jetlag, nên tôi chỉ ngủ được 1 tiếng thôi. Những lúc tôi tỉnh táo, tôi mở sách của Jimmy Ouyang ra đọc. Những thứ ổng viết về quá trình ổng hòa nhập với môi trường sống ở Mỹ chắc chắn là kinh nghiệm quý báu mà tôi cần học hỏi cho quá trình hòa nhập sắp tới của tôi!
Cuối cùng thì máy bay cũng đã hạ cánh ở sân bay Dulles, Washington D.C. Tôi phải chờ đó 5 tiếng trước khi có xe Virginia Breeze bus qua đón. Ở sân bay Dulles, tôi được trải nghiệm khái niệm tư bản 1 cách không thể thực tế hơn. Bình thường ở mọi sân bay, xe đẩy vali đều miễn phí. Tuy nhiên ở Dulles, tôi phải trả 6 USD để dùng 1 xe đẩy. Ôi chao, đây đích thị là tư bản!
Chặng 4: IAD -> Blacksburg
Gọi điện cho nhiều người thân xong, tôi ngồi vô tri chờ xe bus đến. Cuối cùng thì xe cũng đã đến, tôi lên xe và rơi vào trạng thái ngủ sâu vì theo giờ Việt Nam lúc đó đang là nửa đêm. Tôi ngủ đến mức không mở nổi mắt ra luôn @@ Phải cố gắng lắm thì tôi mới có thể tỉnh táo trở lại để xuống xe khi xe đến trường tôi. Trường tôi đón tôi bằng 1 cái nắng quá gay gắt. Nó còn nắng to hơn cả ở Việt Nam nữa. Thế mà tôi tưởng vùng này là vùng ôn hòa, nắng sẽ không quá to. Nhưng tôi đã nhầm!
Anh quản lý nhà tôi có mặt ngay sau khi tôi xuống xe tầm 5 phút để đón tôi. Thật là may mắn khi anh ấy kéo đồ giúp tôi và dẫn tôi về đến tận nhà!
Ngày đầu tiên ở Mỹ
Anh quản lý cũng chỉ cho tôi cách sử dụng các công cụ trong nhà. Với rất nhiều gói mì tôm mà tôi đã mang sang Mỹ cộng với nồi niêu xong chảo có sẵn ở nhà, tôi tự tin sống khỏe ở đây trong vòng nhiều ngày tới. Đêm hôm đó tôi ăn 2 gói mì tôm. Rồi sau đó bắt đầu công cuộc tháo đồ. Ơn trời với kỹ năng thượng thừa, tôi chỉ mất 3 tiếng để dọn hết đống đồ của tôi và xếp mọi thứ 1 cách ngăn nắp. Xếp xong thì cũng đã là nửa đêm theo giờ địa phương. Tôi lăn ra ngủ. Tuy nhiên do bị jetlag, tôi chỉ ngủ được 3 tiếng. Tôi thức dậy vào lúc gần 4 giờ sáng. Cũng không nhớ mình đã làm gì tiếp theo có lẽ là mở máy tính ra và làm 1 vài việc.
Trưa hôm đó, 1 anh người Việt tôi đã quen từ trước dẫn tôi đến siêu thị gần nhà để mua đồ nấu ăn. Đó là tất cả những thứ gì tôi cần để duy trì cuộc sống của tôi ở đây. Thật là tuyệt zời! Siêu thị đó có rất nhiều đồ. Tôi tha hồ chọn lựa. Đồ châu Á thì hơi đắt nên tôi cũng không có ý định sẽ mua nhiều. Trở về nhà tôi nấu bữa đầu tiên bằng đồ ăn tôi mua ở đây. Mọi thứ đều ổn. Tôi gọi điện cho mọi người trong gia đình để báo rằng tôi đã khỏe. Và sau đó, tôi … lăn ra ngủ cả buổi chiều. Vẫn jetlag mà @@
Bắt đầu cuộc sống mới
Trên chiếc xe đạp mà tôi tự sửa, tôi đi loanh quanh khu vực trường tôi và college town mà tôi đang sống để làm quen với đường xá cũng như là những địa điểm mà tôi sẽ cần tới trong tương lai. Rồi trong tuần đầu tiên ở Mỹ, tôi cần ký giấy tờ ở trường, mở tài khoản ngân hàng, làm số an sinh xã hội. Về cơ bản mọi thứ được xử lý rất nhanh, và nhân viên ở ngân hàng cũng như văn phòng của cơ quan an sinh xã hội đều rất thân thiện. Thực ra là trong suốt chuyến đi từ Việt Nam sang đến Mỹ, cũng như đến lúc tôi về nhà, tôi cảm thấy mọi người ở đây đều rất thân thiện và hữu ích. Tôi cảm ơn vì điều đó.
Tuần này, tôi đã gặp giáo sư của tôi và đã có văn phòng riêng. Tôi được làm quen với hai bạn ở lab khác cùng khoa, và các bạn ấy cũng rất thân thiện. Chúng tôi đã có một bữa trưa cùng nhau và tôi biết thêm khá nhiều thông tin từ họ. Có bạn là thổ địa ở trường thật là tốt mà :v Chứ lab tôi thì thầy mới, học trò mới, ko ai biết gì về trường cả. Có hôm tôi và thầy tôi “tung tăng” đi xem các phòng trong khoa cơ :)))
Tôi cũng đã làm quen với múi giờ ở bên này. Tôi cảm thấy việc mình sang trường sớm là 1 quyết định đúng đắn, vì tôi có thời gian để tổ chức lại cuộc sống. Tôi sẽ xây dựng 1 vài thói quen mới để phù hợp với lối sống ở bên này cũng như là phù hợp với công việc của tôi ở trường. Ví dụ như, tôi sẽ cố gắng tập trung vào công việc trong giờ hành chính. Sau giờ hành chính tôi sẽ không làm việc nữa. Tôi cần tập cho tôi thói quen đó để sau này khi tôi có thể cân bằng được thời gian giữa công việc và gia đình. Tôi cũng tập thói quen coi 1 bữa sáng như bữa chính trong ngày để thay thế bữa trưa, trong khi đó bữa trưa tôi sẽ chỉ ăn nhẹ như là 1 bữa sáng. Tôi sẽ không phải mang nhiều đồ lên trường cho bữa trưa của tôi nữa, kkk. Ở đây các sinh viên nghiên cứu sinh rất chăm nấu ăn thế nên việc đem bữa trưa đến trường là điều rất bình thường.
Lời kết
Do tôi đã đi du học ở Hồng Kông 6 năm, nên tôi ko bị bỡ ngỡ khi bắt đầu cuộc sống mới ở Mỹ.Tuần tới tôi sẽ bắt đầu công việc nghiên cứu ở trường mới. Rất nhiều điều đang chờ tôi ở phía trước. Có nhiều thứ tôi sẽ cần học hỏi và thay đổi. Tôi sẽ cố gắng. Hãy xem tôi thay đổi thế nào trong tương lai nhé!
Leave a Comment