View posts by topics. Some interesting topics are: infographic, philosophy, … All topics (by alphabetical order) are book review, cool, funny, infographic, occasion, philosophy, work and research. To understand me, please read posts of the topic “my character”.
Xem các bài viết theo chủ đề tại đây. Một số chủ đề hay ho đó là infographic (tin dạng ảnh), philosophy (triết học).
Khi đọc cuốn sách “Nexus” của Yuval Noah Harari, tôi không thể không bị cuốn hút bởi cách ông khám phá bản chất và những mối liên hệ giữa các khá niệm như thể chế chính trị, nhà nước, cộng đồng, tiền bạc, và văn hóa, v.v. Tất cả những khái niệm này đều là một mạng lưới thông tin khổng lồ, mà ở đó, thông tin không chỉ đơn thuần là phản ánh sự thật. Ở đó, nhiệm vụ chính của thông tin là kết nối những sự vật hiện tượng, và ko thiếu trường hợp rằng thông tin được thêu dệt để có thể truyền tải một câu chuyện mạnh mẽ hơn, kết nối mọi người theo những cách mà sự thật đôi khi không thể làm được.
Gần Black Friday, tôi có lên TEMU thăm thú tình hình giảm giá trên đó như thế nào. Tôi cũng định mua một đôi găng tay mùa đông trên đó, để xem quá trình đặt hàng, chất lượng hàng hóa, tốc độ giao hàng như thế nào. Còn một lý do nữa, đó là TEMU sẽ tặng coupon $400 nếu tôi đặt hai đơn hàng. Tôi muốn xem cái thứ mà TEMU tặng là gì :D
Tôi ko có ý phân biệt đối xử, ko cổ súy cho lối suy nghĩ cổ hủ trọng nam kinh nữ. Tôi viết những điều sau để tôi nhìn nhận sự khác biệt giữa nam giới và nữ giới, nguồn gốc và hệ quả của sự khác biệt đó, một cách trực quan. Đương nhiên, là một người đàn ông, tôi sẽ viết những điều đó theo góc nhìn của đàn ông. Việc có một vài suy nghĩ thiên vị là ko thể tránh khỏi, và tôi sẽ lắng nghe phản hồi để sửa những chỗ chưa được trong bài viết.
Post này sẽ ghi lại những trải nghiệm tôi có trong việc chuẩn bị trước sang Mỹ, trong chuyến đi từ nhà tới trường, và những ngày đầu tiên của tôi trên đất Mỹ.
Dạ vâng, sau gần 6 năm ở Hong Kong, đây mới là lần đầu tiên tôi đặt chân lên mảnh đất Đại Lục. Dù tôi chỉ du lịch trong địa phận Thâm Quyến thôi, cơ mà những thứ đặc trưng mà tôi được nghe về Trung Quốc đều xuất hiện ở đây. Tôi tự hỏi nếu tôi đến Bắc Kinh hoặc Thượng Hải thì còn gì đặc biệt hơn nữa không. Cơ mà thôi, chắc là ko có lần du lịch sau đâu :v Có chăng là nếu có hội nghị nào ở đất Trung Quốc thì tôi sẽ đến đó.
Nơi tôi kể những câu chuyện, suy nghĩ (vui) hàng ngày. Ngôn ngữ viết sẽ rất bình dân, đôi khi còn viết hơi quá một chút. This is where I write my (funny) daily stories. The language used is casual, sometimes exaggerating.
The world presents us with two distinct environments: kind and wicked. In kind environments, success is largely determined by talent and hard work. Think of sports like Age of Empire where Chim Se Di Nang (CSDN) has dominated the game since 2015, and in men’s single tennis, where the likes of Novak Djokovic have dominated for years. Both CSDN and Djokovic’s exceptional talent, coupled with relentless dedication, have made them a near-unstoppable force. In such environments, the rules are clear, the playing field is level, and the outcome is often predictable for those who possess the necessary skills.
Trong xã hội Việt Nam, không thể phủ nhận sự tồn tại của một bộ phận “giang hồ mạng” - những cá nhân thường xuyên gây chú ý bằng những hành động, lời nói thiếu suy nghĩ, mang tính thách thức và thậm chí là vi phạm pháp luật. Tuy nhiên, bên cạnh những mặt trái mà báo đài đã đưa tin rất nhiều và luôn mang tính tiêu cực, “di sản” mà họ để lại cũng là một phần trong sự phát triển văn hóa của một quốc gia. Nó là một chủ đề đáng để bàn luận, mà ở đây tôi sẽ nêu một vài điểm mà nền văn hóa được hưởng lợi.
Tôi thấy vài năm trở lại đây, tôi thường dễ tính với mọi người. Ấy là vì tôi hiểu mỗi người có một cách sống khác nhau, và tôi tôn trọng sự khác biệt. Kiểu, nếu đó là “matter of choice”, hoặc họ cố chấp vào cách làm của họ, thôi tôi, tôi chẳng có gì để nói với họ. Nhưng đó là trong trường hợp chúng tôi chỉ là bạn bè, kể cả là bạn thân, vì suy cho cùng chúng tôi cũng chẳng chung bơi quyền lợi gì nhiều. Tuy nhiên, trong mối quan hệ khác, ví dụ như gia đình hoặc công việc, tôi thấy tính cách này của tôi thực sự ko ổn lắm. Tôi cảm thấy mình ko đủ khó tính để đồng nghiệp nghe mình. Tôi ko cho phép mình ép họ phải làm cái này cái kia, nhưng kỳ thực, việc đó làm trì hoãn project của tôi khá nhiều. Còn với chuyện gia đình, trong một trường hợp cần tranh luận để đưa ra quyết định, tôi cảm thấy tính cách hiện tại của mình sẽ cho những người còn lại quá nhiều quyền tự do, khiến quá trình đưa ra quyết định bị chậm lại (cuối cùng nó vẫn sẽ được đưa ra, nhưng tôi phải mất công ngồi giải thích và “dỗ dành” người khác). Do tôi dễ tính nên mọi người ko có động lực thay đổi những điểm chưa tốt của họ, mà họ lại còn quay lại “quan tâm” tôi quá mức. Có vẻ không ổn. Tôi vẫn sẽ giữ sự tôn trọng tự do cá nhân, vẫn thông cảm cho mn, nhưng tôi cần có cái uy của người lãnh đạo. Tôi cần khó tính hơn!
Post này nhằm ghi lại quá trình xin visa cho chương trình học PhD tại Mỹ ở Lãnh sự quán (LSQ) Mỹ tại Hong Kong. Thôi thì tôi viết bằng checkpoint cho lẹ, đỡ phải nghĩ câu cú nhiều.
I will not re-preach the lesson of how to make a good decision. What I want to write here is mainly about my altitude toward choices for PhD. I got two offers, one is from Virginia Tech (VT) and one is from Arizona State University (ASU), while I was in the waiting list of UWaterloo. In term of ranking, UWaterloo has higher rank and popularity, as it is a young, vibrant university, with a lot of funding and computing resources. That would probably the best remaining choice for me, as tier-1 universities relesed the result quite early this year, and I got rejected from all of them. Yet, the case was that I was long for the result from the university.
I’ve been experiencing a refreshing change in my personality in the past three months, a shift that’s opening my eyes to new possibilities and propelling me towards personal growth. It’s like shedding an old skin and stepping into a brighter, more vibrant version of myself.
This semester, I serve as a TA of a Computer Science couse. It has come to the final exam period, and what I need to do is to grade the final exam. During the grading, I have some thinking that relates grading students’ exam papers to the development of large language models (LLMs).
I am applying for an PhD program, and the most time-consuming step is collecting information of each professor and determining if his research interest match with my research interest. I think many students will share the same problem with me. Thus, after the PhD application period, I intend to call for collaboration to build such a database. Maybe we can apply NLP technique for better result, and write up an paper and submit to some conference.
I just finished my PhD application, thus having some days to do my own thing. One of them is here, writing a blog to briefly describe my conference trip. I am quite sure that this post will be my very last post about “conference trips”, as when I have more experience, I will have less emotion on my trip. And probably nothing new! Yet, this trip is amazing for me.
Value the help of friends (suggestions of schools, documents’ review, application strategies). Recognize that I cannot do everything (well). We just don’t have time to master everything
I read this famous paper after a reading-group meeting when the host introduced a Theory-of-Mind paper with one author as Noah Goodman. I am personally interested in modeling cognitive functionalities of human brains into language neural networks to enable their efficient learning ability. The below is my summary of the paper with my thoughts.
This time I can sit down and write about my experience in a conference just after a few days, unlike my first conference trip to WSDM23. My feeling is faded, but still enough to genuinely tell the whole story.
To be updated … Finally I want to update this post. It is one year since I created this post (2022-08-17). Now, it’s time to complete it. Let’s see, what I want to tell? Hmm, it is the story about choices, hesitance, and result at the end.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi còn đang ở Việt Nam trong kỳ nghỉ. Hội cổ động viên (cđv) bóng đá HP liên hệ trực tiếp với hội sinh viên (hsv) Việt Nam tại HK để giúp tổ chức đón đoàn ở HK và những buổi giao lưu giữa cđv HP và cộng đồng người Việt ở HK. Kỳ thực tôi ko quan tâm lắm, vì tôi những lý do sau: 1. tôi ko phải người HP, 2. tôi ko hâm mộ bóng đá, và 3. tôi đang là papa tổng quản của một sự kiện của hội sinh viên rồi, tôi ko thể ôm thêm việc nữa.
Nay tôi có khách quý từ hội sinh viên đến chơi nhà (ko phải ny đâu, ko cần phải đoán già đoán non), ko trà cũng phải làm nem cho nó ăn. Vậy nên, tôi dậy sớm, học tiếng Mandarin, đọc sách “Good Habits, Bad Habits”, rồi chờ đến giờ nó đến thì ra đó. Rồi xong nó xuất phát muộn hơn dự tính, và tôi chỉ đường cho nó sai trong dự tính một cách khó hiểu vì tối qua tôi vừa đi chuyến bus đó để về trường. Thế là kế hoạch đón khách rồi phô diễn kỹ năng nấu ăn trực tiếp cho khách đổ bể, giờ tôi phải nấu ăn trong 30 phút để đến lúc nó đến trường tôi thì mọi thứ đã được nấu xong.
Vâng, vậy là sau 7749 ngày tôi mới đọc xong cuốn sách dày gần 400 trang này. Bạn tôi tặng tôi từ hồi Tết, mà giờ mới đọc xong :)) Do là truyện nên cũng dễ đọc dễ nhớ thôi, nhưng có điều tôi lười đọc liền mạch, toàn lấy cớ là bận nghiên cứu để tạm dừng mạch truyện. Chỉ đến khi tôi nộp bài báo nghiên cứu đầu tiên của mình, tôi mới toàn tâm toàn ý để đọc nốt cuốn này. Dạo đầu thế thôi, vào câu truyện chính nào!
It’s mainly a matter of changing my mind. I am no longer a UG student that I had a PG mentor to work with. I have to find my own research topic, and proceed it by myself. As there is a big change on what I am expected to do, my perspectives toward research needs to change too.
As I work on a commonsense knowledge base reasoning problem in the format of classification, I understand how awkward it is when I have to deal with data which I misclassify often. It’s not clear about the category that each instance fall into, nor the need to have such taxonomy. The problem makes me angry sometimes so that I just can’t bear to continue working on the problem. It seems meaningless for me, as at the end of the day, we don’t need a perfect taxonomy to apply the data sources in other downstream tasks.
Tôi hình dung ra những sự kiện mà loài người sẽ trải qua trong tương lai, khi mà AI bắt đầu trở thành 1 phần không thể thiếu trong mọi khía cạnh của đời sống. Tôi chỉ dịch lại những thứ đã xảy ra sau cuộc Cách mạng Công nghiệp lần thứ nhất với bối cảnh cuộc cách mạng lần thứ 4. À mà, tôi cũng ko chắc chắn lắm về những kiến thức của tôi về cuộc Cách mạng Công nghiệp lần thứ nhất đâu. Nếu tôi nói sai thì xin được thứ lỗi ạ :/
This post noted what I discussed with my mother when she was disappointed by my sister’s words. It seems similar to cause-effect in short-term context, but it refers to a longer-term dependence of what people experienced and what people have today! Okay, let’s go.
Okay, bắt đầu viết blog. Cảm ơn ông lái xe và phụ xe KHỐN NẠN của tuyến 70A, biển kiểm soát 29B-310.12, đi từ Bx Mỹ Đình về đâu đấy trong khoảng thời gian 10h - 12h trưa ngày 7/7, đã làm tôi đủ tức để tôi phải viết nhật ký.
Chuyến đi của tôi diễn ra từ 3 tuần trước rồi, nhưng giờ mới quyết tâm viết blog để ghi lại những gì mình đã trải nghiệm. Chắc đây cũng là blog đầu tiên mà tôi viết một cách hoàn chỉnh, tính từ lúc quay lại HK đến giờ.
We may all agree that the quantity will scale with the human population. But is that linear scaling, what is the coefficient, does this coefficent vary when the population change?
Chắc các bạn cũng có thể gọi nó với cái tên thân thuộc hơn, đó là ‘A quarter-life crisis’. Đơn giản là các bạn ko còn ngồi ghế nhà trường (cấp 3), ko có ai bảo bạn phải làm gì cả, ko ai định hướng cho bạn cả, bạn va vào những chướng ngại vật trên đường đời và bắt đầu nghi ngờ về bản thân. Tôi là ai, tôi giỏi việc gì, tôi làm được gì?
Mùng 1 Tết, tôi có cùng ace trong nhà ra chùa chơi. Trong lúc nói chuyện với thầy trụ trì, tôi có hỏi thầy xem ở chùa mình có sách thường thức nào không.
Tôi đọc sách này lâu rồi, nhưng hôm nay tự nhiên nhìn thấy quyển đó và cũng đang viết review cho quyển khác, nên tôi sẽ viết về những gì tôi còn nhớ trong quyển sách này.
Trăng này cao hơn 1m6, học Y6, tính tình dễ mến, thích chơi dao, dọa tôi nếu không giao bán Trăng thì sẽ cho tôi đi du lịch tâm linh 2 tuần về nhà một lần bằng đường hương khói :’)
C hẹn tôi 7h45’ có mặt ở nhà nó để hai đứa cùng đi họp lớp. Tối hôm trước tôi đã hỏi lại nó là, có chắc chắn nên đi họp lớp lúc 8h sáng ko bạn :)) Bạn vẫn khăng khăng nên tôi có mặt đúng giờ như đã hẹn, chứ tôi nghĩ là lúc mình đến chẳng có ma nào đâu. Đúng thế thật, có 1 ma thôi. Ma này sắp thành giảng viên của Y Hải Phòng, được đấy! Đứng nói chuyện một hồi thì có 2 đứa nữa. Biết là còn phải chờ dài dài, ae rủ nhau ra quán bi-a chơi :))) Hay quá, có dịp để luyện tập tiếp rồi. Một lúc nữa thì có một bạn học Y6 Hà Nội đến. Đấy sướng chưa, được ra quán bi-a họp lớp với các bạn :’)
This post shows what I had prepared to discuss in the meeting with my research group KnowComp@HKUST. Basically, it first gives the quantitative result of ChatGPT in some projects, summarize ChatGPT’s limitation with (my) comments, and my opinion about why/what/how do we do in the next step. The powerpoint version of this post can be found here
Tôi đã chuẩn bị tinh thần về nhà. Mấy ngày qua, việc tôi mua quà bánh cho họ hàng người thân, rồi lại giặt giũ chăn gối để cất vào tủ đã khiến tôi biết rằng thời điểm về nhà đã gâng hơn bao giờ hết.
Not the first time that I notice the existing of low-quality papers, but it seems to be the first time I have to study a paper of that low-quality in details.
I don’t try to scrutinize movies to draw the conclusion. It comes to me naturally when I watch these movies during meal time :)) I search the topic on Google, and seems that there are people also recognize the timeline inconsistency in films. But it’s more about the characters. In this post, I focus on the scenes in animated movies. (To be updated)
Sắp hết mùa hè, một số đứa năm nhất UG cũng đã sang HK, nên đây là dịp tốt để vừa hoàn thành mục tiêu đi 4 góc HK (theo bản đồ MTR :)) và vừa để mấy đứa năm nhất làm quen với mấy đứa khóa trên. Thế là sau một hồi ngâm cứu các địa điểm ở Tây Bắc HK trên trang Discover HongKong, tôi rủ chúng nó đi Tuen Mun, một nơi xa tít mù tắp. Nghe bảo ở đây có bán hải sản tươi sống, và có đường bờ biển đẹp. À, điều mà tôi quan tâm hơn lại là đoạn đường mòn trên núi, đi qua hai tu viện. Nghe thật thanh tịnh!
This is my last day at Eureka Fintech. A journey has to finish, giving time for another journey to start - a new semester as a Research Postgraduate student. For the sake of revising what I have done during this internship, I write this blog.
Đến hẹn lại lên, tôi khởi xướng chuyến đi sang bờ Tây Nam của Hong Kong, hay nói cách khác là đại bản doanh của Hong Kong Zooniversity và nghe phong phanh thì chỗ đó gần Victoria Harbor. Nghe nói cảng Victoria là địa danh nổi tiếng/đặc trưng ở HK, rằng ai đến HK thì cũng nên đến đó một lần. Hay lắm, tôi học hết 4 năm ở đây rồi mà vẫn chưa đi đến đó @@ Thế nên với động cơ rõ ràng :), mặc kệ dự báo thời tiết rằng trời vẫn sẽ mưa vào dịp cuối tuần, tôi vẫn liên hệ hội HKU để lập kèo ngay từ đầu tuần. Kèo lên xong xuôi, đến thứ 7 thì chúng tôi xách mông sang HKU.
Thú thật là, chuyến đi này mình không ghi nhớ nhiều chi tiết để kể. Hơn nữa, thời điểm viết bài là 2 tuần sau chuyến đi, nên trí nhớ cũng rơi vãi nhiều rồi. Nhưng thôi thì, kể lại một số chi tiết cơ bản zậy!
In this page, I will list some of my favorite quotes, mostly from films and TV series, that I incidentally heard and had impression. I may agree or disagree to each of them, with (kinda detailed) comments. These comments will somehow reflect my personalities and perspectives about life.